Dưới ánh mắt sắc lạnh của Hạ Vân Tự, Thải Linh co rúm lại, vô thức muốn né tránh nhưng vì bị nắm tóc nên không thể nhúc nhích. Hạ Vân Tự lạnh lùng nhìn Thải Linh, từng chút từng chút phá tan vẻ hung tàn trên người nàng ta, khiến nàng ta dần nảy sinh cảm giác sợ hãi mới chịu thả ra.
Thải Linh mất dần khí thế, chỉ cúi đầu, im lặng.
Hạ Vân Tự ung dung ngồi xuống. “Ta hỏi cô, cô nói Nghi quý cơ và Sơn Trà mua chuộc cô là thật hay giả?”
“Đương nhiên là thật!” Thải Linh lập tức trở nên hung dữ. “Nếu ta có nửa lời gian dối thì sẽ bị trời đánh chết!”
Hạ Vân Tự chỉ cười xùy một tiếng. “Nếu cô bị đánh chết cháy thì cũng không đáng một đồng.”
Thải Linh giận đến nghiến răng, Hạ Vân Tự lại thản nhiên nói: “Tìm Hàm Ngọc có chuyện gì, nói đi.”
Thải Linh thoáng ngây ra trong giây lát mới nhớ ra là mình vốn muốn gặp Hàm Ngọc. Nàng ta đưa mắt sang bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Hàm Ngọc. Nụ cười từ từ nở trên mặt nàng ta, trông điên cuồng và ma quái.
“Ha ha ha…” Thải Linh cười to, giọng khàn khàn như một nữ quỷ bò ra từ địa ngục, muốn lấy mạng người khác. “Ha ha ha… Hàm Ngọc, tỷ muội tốt của ta!”
Hàm Ngọc thấy rợn cả người nhưng cố trấn tĩnh. “Có gì nói thẳng ra đi.”
Nụ cười của Thải Linh chợt tắt ngấm, chỉ còn lại nỗi căm hận bất ngờ bùng lên. “Cô! Hôm nay cô phải chết ở đây! Chết ở đây với ta!”
Hàm Ngọc hờ hững nhìn nàng ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/1513788/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.