Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Vân Tự cảm thấy máu trong người mình cũng ngừng chảy, tay chân cứng đờ rồi tê dại như có kim châm, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Đầu óc nàng lập tức suy tính. Giây phút ấy, nàng nghĩ hay là nhận đi, cứ thành thật nói thẳng ra vậy. Bởi vì đã nằm trong dự đoán của y, nếu nàng nói năng khéo léo, tỏ ra mình cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi thì hẳn là y sẽ không truy cứu.
Nhưng dù không truy cứu thì nàng cũng sẽ thiệt hại quá nhiều.
Dựng vở kịch này lên, mục đích chính là làm giảm bớt sự tin tưởng của y đối với Chiêu Phi, một khi thừa nhận mình cũng tham gia tính kế trong đó thì sự tin tưởng y dành cho nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí nó còn trở thành lá bùa hộ mệnh của Chiêu Phi. Trong lòng y, Chiêu Phi vốn có địa vị quan trọng, nàng để lộ khuyết điểm há chẳng phải trở thành cái cớ để y bao biện cho Chiêu Phi sao?
Cắn chặt răng, Hạ Vân Tự buộc mình phải bình tĩnh lại. “Sao hoàng thượng lại hỏi thế?”
Hạ Huyền Thời cười lạnh. “Chuyện này bắt nguồn từ lá bùa, Như Lan không nhận thì thôi nhưng nàng cũng hoàn toàn không nhắc đến, chỉ truy cứu chuyện hạ độc. Nàng thành thật nói với trẫm trong chuyện này có bao nhiêu thứ xuất phát từ tay nàng.”
Hỏi thẳng thắn hơn khi nãy nhiều, càng khiến người ta hãi hùng lo sợ.
Hạ Vân Tự buộc mình phải nhìn thẳng vào mắt y, không tỏ ra chột dạ mà chỉ để lộ vẻ oan ức. “Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/1513779/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.