Theo bản năng, chúng tôi quay lại nhìn theo tiếng kêu. 
Hóa ra là Bạch Dĩ Hàn đang đi giày cao gót 10cm, lại ôm một bộ trà cụ khá nặng, không giữ được thăng bằng nên bị trẹo chân. 
Nhân viên bên cạnh vội vàng đỡ tay cô ta: "Cẩn thận đi, bộ trà cụ này mà vỡ thì cô không bồi thường nổi đâu!" 
Cô ta không thèm để ý đến nhân viên, mà nhanh chóng ngẩng đầu nhìn ba chúng tôi. 
Ánh mắt của cô ta đảo qua đảo lại trên khuôn mặt ba chúng tôi, có lẽ muốn tìm kiếm một chút biểu cảm thương xót. 
Nhưng khiến cô ta thất vọng, trên mặt chúng tôi không hề có bất kỳ cảm xúc nào dư thừa. 
Nhân viên vẫn trách móc cô ta, Bạch Dĩ Hàn bực bội muốn cãi lại. 
Tất nhiên cô ta sẽ không cam tâm, bởi vì trước khi 16 tuổi, dù cô ta có vứt bộ trà cụ này ra chơi cũng chẳng ai dám nói gì. 
Nhưng Bạch Dĩ Hàn nghĩ gì đó, cô ta nhịn xuống cơn tức giận này. 
Chờ đến khi nhân viên cẩn thận đặt đồ xuống, chúng tôi chuẩn bị lên xe, Bạch Dĩ Hàn tự ý mở cửa xe sau và ngồi thẳng vào trong! 
13 
Những nhân viên khác lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng đưa tay muốn kéo cô ta xuống. 
Một quản lý còn liên tục xin lỗi. 
Cô ta hất tay nhân viên, hét lớn: "Cút hết đi, họ là người nhà của tôi. Mẹ, anh trai, hai người nói gì đi!" 
Nhân viên nhìn bà Trần Anh do dự, bà ấy chỉ thản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ra-cho-chi-day-huong-phuc-/3740034/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.