↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
Một thoáng tình triều rất nhanh đã đến hồi kết, Cam Nhu dưới khoái cảm cực hạn khóc không thành tiếng, nàng trần truồng nằm ngược trên người của Đường Nguyên Thanh vừa khóc kêu vừa rên rỉ không ngừng.
Đường Nguyên Thanh không nỡ để nàng khó chịu như thế cho nên ôm chầm lấy nàng, Cam Nhu thần trí mơ hồ mềm nhũn trong lòng ngực hắn, hơi thở còn chưa ổn định, huyệt nhỏ lại bắt đầu nổi lên ngứa ngáy tận xương.
Nàng ngẩng đầu lên, hai luồng vú bự vì nàng thở dốc mà không ngừng phập phồng, "Nguyên Thanh ca ca... ta... ngứa quá..."
Đôi mắt như nước hồ thu, phấn mặt mày ngài như hoa nở trước gió, một câu nũng nịu này cũng đủ khiến toàn bộ Ưng Võ Kỵ điên đảo, mấy tướng sĩ ngơ ngác nhìn nàng, tiếng nuốt nước miếng vang lên khắp nơi.
Cơ thể mềm mại trong ngực không ngừng vặn vẹo, Đường Nguyên Thanh thấy nàng khó nhịn chỉ biết thở dài, sau đó chỉ vào vò rượu bên cạnh mà nói: "Tiểu âm hộ của Nhu Nhi chỉ có thể rót vào chừng này rượu, chúng ta không thể vì vui vẻ nhất thời mà khiến nàng mệt mỏi, các ngươi dựa theo quân công mà uống, mỗi người một ngụm không thể tham nhiều. Uống xong thì tránh ra nhường cho người kế tiếp, người không được uống cũng không được lộn xộn, càng không được tức giận với Nhu Nhi. Có bản lĩnh thì lần sau xuất chinh giết càng nhiều man rợ, đem quân công mang về, đến lúc đó ắt sẽ có cơ hội thân cận cùng nàng, nhớ kỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-phong-luu/3598692/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.