Cam Nhu không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc nàng tỉnh dậy thì thấy toàn thân bủn rủn vô lực, hơi động một chút, sâu bên trong huyệt nhỏ lập tức truyền đến cảm giác tê ngứa, phảng phất như vẫn còn một cây gậy lớn cắm ở bên trong không chịu rút ra.
Nàng nằm trên một chiếc giường nhỏ được dựng lên tạm thời, bên dưới trải đệm thật dày, tất cả đều vô cùng sạch sẽ. Trên người nàng còn đắp một chiếc chăn mỏng, che lại thân thể trần trụi, có thể thấy kẻ săn sóc nàng là một người tương đối cẩn thận.
Một nam nhân đang ngồi ở mép giường phía sau nàng, Cam Nhu vừa tỉnh lại nên cũng không nhìn thấy rõ ràng, nàng thử thăm dò hỏi một câu, "Đình ca ca?"
Người nọ lập tức quay đầu lại, đôi mắt đào hoa cười như không cười nhìn nàng, "Không lâu sau khi nàng ngất xỉu, phó tướng đã bị tướng quân gọi đi thương nghị chuyện quân tình. Chỗ này chỉ có ta chăm sóc nàng thôi, Nhu Nhi cảm thấy thất vọng rồi à?"
Thì ra là hắn!
Trải qua trận làm tình kia, nàng vốn tưởng rằng Võ Tử Bình là một người xấu, cố ý nhân cơ hội bắt nạt nàng, nhưng hắn lại săn sóc nàng chu đáo như thế, Cam Nhu cảm thấy bản thân nàng có chút nhỏ nhen, hắn hẳn là người tốt nhỉ?
Nhưng mà vấn đề tốt hay không tốt, thất vọng hay không thất vọng, không trả lời có vẻ thích hợp hơn.
Cam Nhu hơi cân nhắc một chút, tránh nặng tìm nhẹ* nói: "Đa tạ ca ca dốc lòng chăm sóc."
"Nói dối, nếu đã thành tâm muốn cảm ơn ta, tại sao chỉ nhớ rõ một mình phó tướng, uổng công ta ngồi đây trông nàng nửa ngày."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Võ Tử Bình tràn ngập chế nhạo, hơi nhướng mắt mang vẻ phong lưu, Cam Nhu vừa nhìn đã mặt đỏ tim đập. Nàng vội vàng cúi đầu, nhớ tới hình ảnh Võ Tử Bình dùng đũa kẹp vú mình, hai viên đậu nhòn nhọn mềm mại đã dâm đãng dựng thẳng.
Nàng kéo chăn mỏng che đi cảnh xuân trước ngực, lại vì khoái cảm khi bị vải dệt cọ xát núm vú mà nhẹ nhàng run rẩy, "Xin lỗi, là, là ta sai rồi, mong ca ca đừng tức giận."
Trong mắt Võ Tử Bình loé sáng, "Ca ca của nàng quá nhiều, sau này cứ gọi ta là Tử Bình đi."
Lời này cứ như kiểu hắn đang nói nàng dâm đãng phóng túng, Cam Nhu lúng túng không biết trả lời thế nào đã nghe Võ Tử Bình hỏi tiếp: "Vừa rồi ngủ có thoải mái không? Khát nước sao? Nơi này của ta không có trà thơm, chỉ có nước ấm, nàng có muốn uống hai ngụm giải khát hay không?" Hắn không hỏi còn tốt, vừa nghe hắn nhắc tới, Cam Nhu đã thấy khát khô cả họng.
Nàng gật đầu cảm ơn ý tốt của hắn, vươn tay cầm lấy cái ly hắn đưa tới, lại không ngờ Võ Tử Bình lại giành trước uống một hơi cạn sạch, sau đó đột nhiên kéo nàng ngã vào trong ngực, đôi môi nóng rực bất ngờ đè xuống. Đầu lưỡi hắn cạy ra môi đỏ tiến quân thần tốc, dòng nước ấm áp được hắn đẩy vào miệng nàng thông qua nụ hôn. Cam Nhu nức nở hai tiếng, tay nhỏ siết chặt quần áo sau lưng hắn, ừng ực nuốt nước ấm xuống.
Bị hắn đút vài ngụm như thế, Cam Nhu lắc đầu tỏ vẻ không muốn uống nữa, dựa vào ngực hắn khẽ thở dốc. Võ Tử Bình cười hỏi: "Sắc trời không còn sớm nữa, ngày mai đại quân xuất chinh ta cũng phải đi theo, bây giờ nên đo kích cỡ cho nàng đã, Nhu Nhi còn đứng nổi không?"
Cam Nhu chần chờ gật đầu, "Có thể, chỉ là ta không có xiêm y..."
Võ Tử Bình cười lắc đầu, "Bây giờ mới nhớ tới việc này, có phải đã chậm rồi hay không?"
Cánh tay dài của hắn duỗi ra, trực tiếp kéo nàng từ trên giường nhỏ vào lòng, cánh tay vòng qua xương sườn giúp nàng ổn định cơ thể, bàn tay to lớn vừa lúc chạm vào bầu vú bự mềm mại.
Hắn dùng sức xoa xoa nhũ thịt, híp mắt cười nói: "Vú bự của Nhu Nhi khiến người khác yêu thích vô cùng, đặc biệt lúc nàng bị thao, hai vú nhảy nhót quyến rũ đến mức bọn ta đều mất hồn, hôm nay ta phải thương yêu nó thật nhiều!"
Lời nói khiêu khích vang lên bên tai, bàn tay trước ngực vẫn còn vân vê núm vú, cảm giác sung sướng tê mỏi làm Cam Nhu không thể khống chế được bắt đầu run rẩy, huyệt nhỏ cũng bất giác kẹp chặt.
Võ Tử Bình nửa ôm nửa kéo mang nàng ra khỏi doanh trướng, lúc này Cam Nhu mới phát hiện sắc trời đã dần ngả vàng, ánh tà dương của hoàng hôn khe khẽ chiếu lên cơ thể, không hề nóng nực giống như buổi trưa, ngược lại ấm áp vô cùng thoải mái.
Võ Tử Bình kéo nàng đứng trước doanh trướng, gọi người mang tới một cây thước trúc, thước trúc trơn nhẵn mang theo hơi lạnh chậm rãi di chuyển trên cơ thể nàng, rất nhanh đã dừng lại ở giữa hai vú. Hắn dùng thước trúc trêu đùa vú mềm, khiến hai luồng vú bự lắc lư tạo thành thịt sóng mê người dâm mị, bất ngờ chát một tiếng đánh vào núm vú nhỏ đang đứng thẳng.
"Ta chưa làm gì hết mà núm vú này đã dâm đãng dựng đứng? Nhu Nhi mới vậy mà đã chịu không nổi, muốn ta chơi vú nàng sao?"
******************************************(*) Tránh nặng tìm nhẹ: né tránh nội dung chính, chỉ nói những chuyện không quan trọng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]