↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
Khổng Hoa Đình sau khi bước vào doanh trướng thì đứng bên cạnh Từ Trấn Bình, nghe thấy tướng lãnh kia nói lập tức quát lớn: "Lưu Thiết Điền, nơi này là quân trướng, ai cho ngươi lá gan nói ô ngôn uế ngữ!"
Cam Nhu cúi đầu, cơ thể khe khẽ phát run, hai tay gắt gao nắm chặt tay áo. Nàng đã sớm không còn là đích nữ thiên kim phủ thừa tướng, cẩm y hoa phục trên người cũng biến thành áo váy vải thô, màu sắc xám xịt càng khiến thân mình nàng trở nên đơn bạc.
Lời nói thô bỉ dâm đãng làm nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết. Nàng muốn chạy trốn khỏi nơi này, nhưng nếu chạy thoát, nàng cảm thấy bản thân thật có lỗi với những gì nhìn thấy nghe được dọc đường đi. Bá tánh đau khổ, quốc phùng chiến loạn, tất cả đều do phụ thân nàng tạo ra. Nàng và phụ thân huyết mạch tương liên, nàng tự nhiên cũng không thể thoát khỏi liên quan.
Cam gia có tội, tội lớn, nàng không thể trốn.
Từ Trấn Bình mắt lạnh nhìn Cam Nhu, một nữ tử khuê các lớn lên dưới sự nâng niu chiều chuộng lại có thể bởi vì bá tánh quốc gia thừa nhận vũ nhục nhường này, cho dù nàng là nữ nhi của tội thần cũng làm hắn không đành lòng trách móc nặng nề.
Hắn cong ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, nói với Lưu Thiết Điền: "Không được làm càn."
Lưu Thiết Điền cười cười ra vẻ làm hoà, "Vừa rồi là ta nói bậy, tướng quân cũng biết chất nhi số khổ của ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-phong-luu/3598657/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.