Hai ngày sau, Lục Tranh vừa tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường đơn trong một căn phòng ngủ chứ không phải là tầng hầm u ám, lạnh lẽo.
"Lục Tranh."
Nghe tiếng gọi khẽ, anh ngoảnh sang nhìn thì thấy Đàm Song Nghi. Mái tóc dài được buộc cao lên, cô mặc chiếc áo phông màu trắng rộng rãi thoải mái cùng chân chân váy ngắn màu đen khoe cặp chân thon dài trắng muốt đang ngồi trên ghế đối diện giường ngủ, bờ môi của cô như đang mỉm cười.
"Song Nghi..."
Lục Tranh bối rối ngồi dậy thì Đàm Song Nghi đỡ vai để anh dựa vào thành giường.
"Anh bị rắn độc cắn, tôi đã giúp anh lọc máu với cả điều trị toàn thân nên giờ không còn nguy hiểm nữa, nhưng xem chừng cơ thể anh vẫn còn rất yếu."
Lục Tranh nghe vậy thì vội vàng nói: "Cảm ơn cô..."
Đàm Song Nghi nở nụ cười, giọng nhẹ nhàng nói: "Đàm Lăng đã ra nước ngoài một thời gian cho nên mấy ngày tới anh sẽ trong vòng an toàn. Tôi sẽ nói với người hầu mang đồ ăn cho anh. Thế nên anh chỉ cần nghỉ ngơi để sức khoẻ nhanh hồi phục."
"Ừm, tôi biết rồi." Lục Tranh gật đầu khẽ nói.
"Tốt lắm."
Đàm Song Nghi nhìn dáng vẻ hết mức nghe lời của anh, trong lòng rất thoả mãn, lại đưa tay lên xoa đầu anh. Anh đã dần quen với cách đối xử này của cô.
"Bây giờ anh cảm thấy trong người thế nào, có mệt hay bị chóng mặt nữa không?"
Lục Tranh lắc đầu nói: "Không có thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-nghi/2588042/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.