Đi hết nửa ngày ấy vậy mới cách kiếm sơn năm dặm. Nước đã quá cổ chân lúc nào chẳng hay, càng ngày càng nặng, càng ngày càng đục, và càng ngày càng tanh.
Là mùi kim loại, cũng là mùi máu.
Người chết lõng bõng, bồng bềnh như bánh trôi bảy nổi ba chìm. Tuy không nhiều, nhưng cũng không ít.
Thanh Minh ngoái cổ nhìn lên kiếm sơn. Thu vào tầm mắt hắn là hình ảnh chi chít người người ngược dòng lên núi. Có tiến lên, có dừng lại cảm ngộ, cũng có mệt mỏi rơi xuống.
Yên Hưu Lộc nhìn một bóng người phía xa rơi ngược xuống Kiếm Trì mênh mông, tuy không nhìn được cảnh tượng cuối cùng nhưng kết quả đã đuọc vẽ rất hoàn thiện trong đầu hắn
“Chậc, độ cao này không chết cũng tàn.”
“Mười dặm, không dễ à.”
Cái chết rất đáng sợ. Tuy trên đường đi thấy không ít người chết, xong nhìn kẻ vừa rơi xuống kia, Yên Hưu Lộc có chút thất thần. Hắn tự hỏi, liệu có đáng không?
Mải miết suy nghĩ, Yên Hưu Lộc vô thức vào lưng Thanh Minh, tựa như ngày đó tại Đoạn Sơn Thành. Trong ngày ấy, hắn cũng suy nghĩ về vấn đề tương tự, liệu có đáng không?
“Sao lại dừng lại.” Chợt tỉnh, hắn nghi hoặc.
Thấy cả Vấn Tử Mẫn dừng lại, khi này Yên Hưu Lộc mới để ý xung quanh. Người chết có tới gần hai chục người, hầu như đều mặc cùng loại bào phục.
“Đệ tử Vô Ngân Môn.” Vấn Tử Mẫn nhìn qua cách ăn mặt, khẳng định.
Yên Hưu Lộc uốn lưỡi chậc lên. Đại khái hắn cảm thấy ba người họ rất có duyên với Vô Ngân Môn nghe nhiều mà xa lạ kia, cũng thầm khiếp sợ với sự việc trước mặt.
“Giết người thôi mà cũng thật tàn nhẫn. Đều một kiếm đoạt mạng, lại còn cố tình cắt đứt tứ chi.”
“Đều không yếu, mạnh hơn Dao tỷ và ta rất nhiều.” Thanh Minh không có than thở cảm khái như Yên Hưu Lộc, gặp việc lạ là theo bản năng, hắn đã quán thâu một lượt hoàn cảnh xung quanh.
Kết quả kết luận của Thanh Minh là điều không cần nghi ngờ, nhưng cùng một sự kiện, cách biểu đặt lại có vô vàn. Tựa như khi miêu tả một con cóc, việc thư sinh và công chúa nói về con cóc này lại hoàn toàn khác biệt nhau. Thanh Minh không phải thư sinh, Vấn Tử Mẫn lại không phải công chúa, tuy vậy vẫn phải đính chính lại con cóc kia, để cho rõ ràng hai người họ không phải là kẻ mạnh trong sự kiện lần này:
“Ta và ngươi đều Luyện Khí, rất yếu, không nên lấy ra làm tiêu chuẩn so sánh.”
“…”
Thanh Minh thở dài vuốt mặt, mặc kệ vẻ điềm nhiên vô tội của Vấn Tử Mẫn, hắn lội nước tới trước một nữ tử xem xét. Bộ thi thể trước mặt Thanh Minh lúc này không còn nguyên vẹn, tứ chi đoạn đứt, phần thân người trơ chọi như sọ dừa lông lốc. Hắn lật cái xác lại, nhìn qua gương mặt cũng phải khen lên hai từ “xinh đẹp”, thầm nhủ không biết kẻ nào lại vùi hoa dập liễu như vậy, cũng tán đồng kẻ này hành sự có nguyên tắc, rất tận tâm với nghề nghiệp của bản thân.
Nếu hắn là kẻ thuê sát nhân kia cũng phải dơ ngón cái biểu tình dứt khoát.
Thôi suy nghĩ linh tinh, Thanh Minh vành mắt cái xác lên quan sát, lại dùng ngón tay lướt thử qua miệng vết thương ở cổ. Qua một lượt kiểm tra, hắn nói:
“Còn ấm, chết không lâu. Khác hẳn những người tử vong trước đó, không phải tranh chấp mà xung đột. Nhìn qua dung mạo như hoa nhưng quần áo vẫn nghiêm chỉnh, hẳn là bị giết có mục đích, lại rất nghiêm ngặt, không ngả đớn cướp sắc. Đồng tử co dụt có xu hướng thắt lại, là chết bất ngờ. Vết cắt rất gọn, dứt khoát, là một chiêu liền chết. Lưỡi kiếm rất mảnh rất nghệ, vừa vặn chỉ đứt cuống khí, không sâu không nông, là người dùng kiếm chuyên nghiệp. Giết người lại không để toàn thây, e rằng là cố tình thị uy hoặc khiêu khích, hoặc như một thông báo.”
Thanh Minh lấy kiếm trong cánh tay đứt lìa ngay đó của bộ thi thể này, tút ra.
“Kiếm còn chưa kịp tút, còn chưa dùng lần nào, vẫn còn uẩn linh thoang thoảng, không dính máu." Tậc lưỡi hắn nói tiếp:
"Trở tay không kịp, theo như thông tin Dao tỷ cung cấp về cảnh giới, đại khái ít nhất tu vi kẻ giết người phải ở thời kỳ cuối của Ngưng Sương."
Tiếng lội nước “lọp bọp”, Vấn Tử Mẫn từ hòn non cách hai mươi trượng đi tới.
“Đằng kia có kẻ thoi thóp.”
Nói thoi thóp tức là chưa chết, trong thảm cảnh này mà vẫn có người giấu diếm sống sót được, quả là ngoài ý muốn.
Theo chân nàng, Thanh Minh đi tới. Nằm khuất trên hòn non là một thiếu nữ trẻ tuổi, dung mạo nghiêng thành. Tứ chi nàng đứt lìa, phần ngực trái đã bị khoét thủng, nhìn xuyên trước sau. Thương thế bực này mà vẫn sống được thì cũng không nên đổi cho kẻ giết người kia là cẩu thả được. Nào ai ngờ một kẻ sống được dưới thương thế như vậy cơ chứ.
“Ta chỉ biết tuyệt, không biết cứu.” Vấn Tử Mẫn trần thuật.
Thanh Minh thở dài, tới truyền một luồng linh khí vào đỉnh đầu nàng.
“Ta cũng không rõ kinh lạc, nhưng xem ra cô ta may mắn.”
Nghe có tạp âm ồn ào bên tai, thiếu nữ khẽ mở mắt khó nhọc, đờ đẫn nhìn tới. Ứng ánh mắt, nhìn đồng tử nàng đang ngả đục có xu hưởng tử vong, Thanh Minh lắc đầu nói:
“Hải tộc? Long? Nhìn thương thế có lẽ phản kháng được vài chiêu. Nhưng giờ quá muộn, không cứu được. Có di ngôn gì không, ta cho ngươi một kiếm thống khoái.”
Lời này nghe thì máu lạnh nhưng bình tình xem xét lại thấy có điểm hợp lý. Nói làm làm, chẳng chờ thiếu nữ đồng ý, Thanh Minh tút kiếm tạo nên âm thanh "bang bang" lạnh lẽo.
Thấy mũi kiếm gần trong gang tấc, ánh mắt thiếu nữ trẻ tuổi chợt sợ sệt vô cùng. Nàng cảm thấy đây không phải việc đùa bỡn, nén cổ đau ngực tức, cố sức thốt lên một câu đứt quãng:
“Vẫn… được. Trong ngực…”
Ngực? Thanh Minh ngưng lại động tác, hắn và Yên Hưu Lộc đều nhìn qua Vấn Tử Mẫn. Nhận ý, nàng thò tay lôi ra hai bình sứ nhỏ đưa cho Thanh Minh. Thanh Minh nhận lấy, dốc bình ngọc màu hồng ngọc ra, có một viên đan dược ánh lên những tia dược khí đỏ rực. Hắn không biết loại này, không đánh giá nữa, nhanh chóng nhét vào miệng thiếu nữ.
Nhìn viên đan dược tiến lại gần, thiếu nữ còn hốt hoảng hơn ban nãy. Nhưng nàng không thốt nên lời, ánh mắt nàng trợn lên như hóc xương gà. Thanh Minh thấy vậy khẽ “à” một cái. Cất viên đan dược này đi, Thanh Minh lại lấy ra một viên đan dược tỏa xa những tia dược lực xanh lục từ lọ ngọc bích. Ánh mắt thiếu nữ dịu lại, yên tâm nuốt xuống, họ khụ khụ vài hơi.
Thanh Minh khẽ "ồ" một tiếng.
Yên Hưu Lộc nhìn thương thế nàng, nhỏ giọng hỏi:
“Ngực khoét thủng mà vẫn cứu được sao.”
Thanh Minh lắc đầu: “Dược lực này thật thần kỳ, với tu vi của nàng mà có thể tiếp nhận được quả là diệu. Nhưng nàng chết chắc. Không ai tới cứu, nước ở đây chứa kim loại tẩy kiếm, không tới nửa ngày, nàng đi bán muối là điều không thể nghi ngờ.”
Hai người trao đổi tuy nhỏ nhưng vẫn đủ để xung quanh nghe thấy. Thiếu nữ cũng không ngoại lệ, nàng hốt hoảng lên, nhưng vẫn mở miệng nói tiếng cám ơn.
“Cám…ơn ba vị… Khụ khụ.”
Yên Hưu Lộc tò mò hỏi: “Tiên tử nhìn bất phàm, xem cách ăn mặc có lẽ không phải người Vô Ngân Môn, sao lại tách khỏi đồng môn mà ra nông nỗi này.”
Không trả lời, thiếu nữ ho khụ khụ hai tiếng cố hít thở.
Thanh Minh chẹp miệng.
“Nhìn này mà không đoán được? Tám phần là bông hoa nhà kính gia tộc nào chốn nhà đi chơi. Ở nhà hống hách nuông chiều, chắc là cảm thấy mình vô địch với đám hạ nhân luôn nhún nhường kia rồi nên ra ngoài thể hiện bản thân, ai ngờ bị một đập chết tươi.”
Yên Hưu Lộc nghe vậy hai tai đỏ ửng lên. Hắn cảm giác sư phụ đang mượn chuyện này đâm chọc hắn. Nữ tử kia nghe vậy trong lòng kinh ngạc không thôi. Nếu gạt đi thái độ của Thanh Minh, nàng còn tưởng đây là hạ nhân trong nhà mình lén đi theo bảo vệ, nếu không làm sao rõ ràng tới mức này.
Lại thấy Thanh Minh quay sang nhìn thiếu nữ, nói.
“Bần đạo họ Hư, hắn là Giác tiên sinh, còn đây là…”
“Vấn Tử Mẫn.” Vấn Tử Mẫn cướp lời, nàng không muốn cái miệng nhoen nhoẻn của Thanh Minh giới thiệu mình, rất không uy tín.
“…”
“Đa tạ. Bổn… Ta họ Nghiêm. Chuyện này là Thiên Địa Kiếm Trang làm, ta cũng không biết động cơ của bọn họ là gì.”
Thiên Địa Kiếm Trang?
Tổ chức này danh tiếng không nhỏ, nghe có vẻ là thế lực đứng ở đỉnh kim tự tháp. Dọc đường nghe ngóng nhiều, Thanh Minh cũng hiểu rõ một hai phân bố các thế lực ở Đại Châu.
Cụ thể ở gần Đông Hồng nhất là Vô Ngân Môn, Quỷ Điện. Phía bắc có Tuyết Cung, Cửu Mạch Ma Môn đứng đầu là Thiên Ma Tông. Phía tây có Thiên Địa Kiếm Trang, Đại Linh Sơn Tự, phía Nam còn có Nam Hải Bồng Sơn, Vịnh Hảo Vọng,…
Biết việc này sẽ không chỉ dừng lại ở mấy thế lực nhỏ nhưng Thanh Minh cũng không ngờ liên lụy sâu tới cả thế lực đứng trên đỉnh. Đã vậy không nên tò mò quá sâu, hắn quyết định điều này bởi cổ nhân có dạy một điều.
Khi nhìn vào đáy vực, đồng thời đáy vực cũng đang nhìn vọng lại.
Khi hét vào giếng cổ, âm lượng vọng lại còn vang hơn rất nhiều.
“Khuyên Nghiêm tiên tử nên sớm liên lạc với đồng môn đồng tộc, không nên giở cái tính tiểu thư công chúa coi mình là bố đời mẹ thiên hạ. Nơi đây không phải trò đùa, liên lụy chính mình còn được, nhưng tính cách này sớm muộn cũng liên lụy người bên cạnh thôi.” Thanh Minh nghiêm mặt với bộ dạng không đứng đắn.
“Bổn… Khụ khụ, đa tạ.”
Hắn nhìn Vấn Tử Mẫn, hỏi: “Tính sao?”
“Đi thôi, như vậy đã quá nhân từ. Bèo nước gặp nhau, có biết người là tốt hay xấu? "
Yên Hưu Lộc hơi do dự, định nói gì lại nhận lấy ánh mắt lạnh lùng của Vấn Tử Mẫn:
“Có khi nàng mới là nguyên nhân dẫn phát việc lần này, những người kia chết vì nàng cũng nên, vả lại chúng ta không đủ năng lực. Ngươi xem tu vi của nàng còn cao hơn hẳn ta với Thanh… khụ… Hư đạo sĩ, ngươi có chắc giúp được nàng. Lại nói tứ chi nàng đã cụt, chúng ta ốc không mang nổi mình, còn tìm đá đeo chân?”
Thiếu nữ nghe vậy ánh mắt hơi rủ xuống buồn rầu. Bình thường nàng gặp chuyện tương tự, có lẽ đã đứng lên cãi nhau với vị tiên tử kia. Nhưng giờ nàng lại chẳng tìm ra được lý do gì, lại không giám khóc lên, chỉ lặng lẽ rơi lệ trong lòng.
Lại thấy Vấn Tử Mẫn nói:
“Lại nhìn trên người nàng, toàn là bảo vậy quý hiếm. Hai viên đan dược kia, chúng ta đã không cướp đoạt đã là quá nhân từ.”
Thanh Minh lên tiếng hòa hoãn.
“Như vậy đi, Nghiêm tiên tử có thủ đoạn liên lạc đồng môn nào không, ta có thể trợ giúp.”
Nghiêm Mộ Uyển khẽ cắn môi lắc đầu. Lúc này nàng rất tủi thân, một chuyến trốn ra ngoài đi chơi, vậy mà phải chết. Từ khi ra đời tới nay, đây là lần đầu nàng chịu đau đớn như thế này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]