Phía cổng làng, hai người một già một trẻ nhìn bóng nam tử biến mất, lại bước về phía Cẩm thôn.
“Phong chủ, giờ vào tìm chăng?”
“Tìm chi? Mệt! Quét sạch nơi đây, còn lại chính là bọn họ.” Tiểu hài vừa dứt lời, bầu trời theo ấy mà bắt đầu tối dần.
Mưa vừa tan ra được một khắc, mây đen lại kéo đến ùn ùn từ bốn phía xung quanh. Nó ập tới bất ngờ như ban nãy, không một dấu hiệu nào báo trước.
Hôm nay là ngày của sự đột ngột. Vài người dân trong lòng hoảng sợ nghi vấn: “Trời mưa vừa tạnh, hạn kéo dài hơn mười hai năm, giờ chẳng lẽ muốn hồng thủy?”
Hai bóng người bước vào cổng thôn, lại để ý trên mái chòi đầu thôn, một cành cây nhỏ ngả bóng râm đung đưa che mát cho một thiếu niên.
Thiếu niên với mái tóc bạch kim khẽ ngáp một cái, hắn lười biếng đem đôi mi nhẹ mở ra, để lộ đôi mắt vẩn đục nhìn hai người đầy lạnh lùng. Hắn nhảy xuống tiếp đất.
Lưng đeo hộp kiếm, hông dắt hai thanh quải trị an. Gió nhẹ lay góc áo, thiếu niên đứng ra cản đường.
“Người tới buôn bán giao phí bảo kê, kẻ tới làm loạn không còn mạng quay về!”
Mấy lời tàn sát ban nãy, Mai Hoa Thiên Lý vẫn nghe vào được.
Đối diện, lão giả cùng hài tử nhìn nhau khó hiểu. Từ lúc nào một tiểu bối có thể đứng trước mặt họ mà ngạo mạn như vậy, lại còn muốn dùng chính hai người như thể tìm cảm giác tồn tại.
Lâu ngày bế quan, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/2850250/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.