Thời gian như chó chạy ngoài đồng!
Đây là câu nói rất tâm đắc của Liên đệ với vốn từ ít ỏi muốn ví von đoạn thời gian này.
“Linh nhi, chẳng phải hôm trước ngươi không nhận quyển sách này, dạo này cứ ôm nó khăng khăng vậy?” Liên lão làm ra mặt tò mò hỏi.
“Không nói cho người.”
Mấy ngày nay thì sách, bút, mực là ba thứ không rời của Băng Linh. Cứ thi thoảng nàng lại mở cuốn sách ra nhìn nhìn tâm đắc.
Quyết định ở lại tòa thành này qua mùa đông, vậy nên mấy ngày nay họ đã hòa nhập với nơi này, nhất là Liên đệ, đã hòa mình như cùng lớn lên với lũ trẻ ở đây.
“Liên ca, ngươi nói xem lớn lên ta có thể tán đổ Lưu quả phụ không”
Chiều tà, một đám nhóc đang ngồi trên một bờ tường, tuổi tác có to có nhỏ, có lớn từ mười lăm cho tới nhỏ tuổi khoảng năm sáu. Gần đây Liên đệ rất được tôn sùng trong chúng, còn được mệnh danh là “tiên sinh” về mặt nữ nhân.
Một tên nhóc tầm mười một tuổi, nước mũi chảy dề dề đang hưng phấn chờ câu trả lời của Liên đệ.
“Mũi to, ta nói ngươi rồi, nữ nhân họ sợ cô hàn, tối nay ngươi tới nhà Lưu quả phụ ôm nàng sưởi ấm là được, không cần đợi ngươi vài tuổi nữa.”
“Thụ giáo thụ giáo.” Hài tử hai dây nước mũi lủng lẳng, chắp tay thành khẩn như ông cụ non làm một điệu lễ, hứng khởi đến nỗi xuýt té xuống tường.
“Ai… Muộn ba khắc rồi, sao hôm nay Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/2850240/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.