Vẫn câu nói cũ, thời gian thật vô tình!
Một năm hai năm lại ba năm, người vươn lên, người hạ xuống, cũng có người không thay đổi.
Ba năm ngắn dài, Băng Linh đã dần quen thuộc như trước kia, nhưng nàng đã không còn tu luyện rồi, luôn tùy thời cạnh bên Liên đệ và Liên lão. Với Liên lão, chính lão còn không biết mình có cố qua được vài năm nữa hay không.
Ba người ung dung trên đỉnh đầu một con “thú” tuyết trắng, thú tuyết to như một tòa trạch viện, lù đù bước đi trong mưa tuyết.
“Gia gia à, định cư thôi. Băng Linh muội ấy cũng không thể cả đời như dân du tẩu được, người sức khỏe cũng yếu rồi. Về chuyện phiền toái lặt vặt, hay là ánh nhìn người khác, hay là sợ phát hiện bất ổn khi sống chung thời gian dài, cái đó cũng không cần quá để tâm.”
“Gia, ca ca nói đúng đấy, với lại sức khỏe của người…”
Liên lão nhìn hai người, hồi lâu bật cười. Lão lắc lắc tay tỏ vẻ ngươi cứ tùy ý làm, đừng hỏi ta làm gì.
Chung quy hài tử là lớn rồi, tự có chủ trương.
Lại qua một năm, ba người một mèo định cư trong một trấn nhỏ. Trấn này là nằm dưới chân một ngọn núi lửa, rất ấm áp, quanh năm tuyết đọng rất mỏng, mùa hè còn chẳng có tuyết rơi. Chính vì vậy mà có một hai con suối chảy xuôi qua trấn, tuy nhỏ nhưng đủ.
Họ chọn một quả đồi ngoài rìa cùng của thị trấn, ngay cạnh một khúc của một con suối chảy ra sông băng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/2850235/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.