Xích sắt quấn lên người thiếu niên nằm đó, ánh mắt y đầy tuyệt vọng. Hai tên hộ vệ cầm theo đao tới, muốn đoạn gân mạch tứ chi của Yên Hưu Lộc.
Ngự Cần Vi yên lặng nhìn, tâm tình phức tạp. Trước mặt hắn, vị Tô tổng quản tóc bạc trắng kia đang khom người, lão vừa hỏi Thành chủ gì đó, đang đợi lệnh, tùy thời ra tay.
Ngự Cần Vi thở dài, muốn làm gì đó thì vào lúc này, một tên ăn mày xông được qua đại môn chạy vào.
“Ngưng đã, chậm đã.”
Khách nhân vẫn chưa ai rời đi, ai cũng ở lại hóng chuyện, thấy tên ăn mày này chạy tới đều riêng phần mình mở đường, một bộ giả vờ như không có chuyện gì.
Tên ăn mày kia thuận đường lao thẳng tới trước mặt Ngự Cần Vi.
“Lại tới náo loạn, Ngự phủ nhân từ một lần, không có lần hai.”
“Thực sự là ngồi tù cũng được, ngồi tù vẫn có cơm ăn. Nhưng thành chủ khoan đã, ta được người giả mạo Phủ thành chủ hôm qua nhờ đưa bức thư này.”
“Vậy tại sao nãy không đưa?”
“Hắn nói nếu có ai bị tóm thì đưa, không thì thôi. Nãy giờ tiểu nhân vẫn ở ngoài quan sát, thấy vị thiếu niên kia không biết phải là người đó không. Tiểu nhân ngu muội, đành mặc kệ vào làm cho xong việc.”
“Ngươi không sợ ta cho ngươi chính là kẻ chủ mưu sao?” Ngự Cần Vi đe dọa.
Nghe câu này, hắn sợ đến tái xanh mặt. Hắn nghĩ cũng chỉ làm việc đơn giản rồi rời đi, hắn cũng đâu phải chủ mưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/2850204/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.