Đêm đã dần khuya sương rơi ướt áo, nhưng Đoạn Sơn Thành đêm nay hầu như không ngủ.
Vài tốp dân quân rục rịch đi tuần rất bất chợt, thi thoảng còn thấy cả binh lính tinh nhuệ được trang bị giáo mác cùng giáp trụ hạng nặng nghiêm ngặt hành quân.
Ngồi tại một góc Ngự Khê, thấy cảnh này khiến Yên Hưu Lộc thấy hơi lạ.
“Tiểu sư phụ, thành chủ đêm nay có vẻ điều động rất nhiều binh lính đi trị an. Nói là bảo vệ ta khỏi kẻ thù, nhưng như này cũng hơi quá mức.”
Thanh Minh nghe vậy cười phụt ra, gõ boong đầu hắn.
“Ngươi nghĩ mình có phân lượng thế ư? Với lại chuẩn bị đi, nếu không đào hôn chạy trốn, ngày sau ngươi sẽ chết đấy.”
“Không đào hôn sẽ chết?”
Yên Hưu Lộc há hốc mồm rồi, chẳng phải phủ thành chủ đã đảm bảo làm hậu thuẫn phía sau cho hắn rồi ư? Tin tức này cũng đã công bố minh bạch rồi, nào phải chuyện đùa bỡn gì.
Thấy vẻ mặt của hắn như vậy, Thanh Minh cười nói.
“Ngươi nói xem, Lạc Nam này có mấy tông môn lớn, lại nhìn tu vi thành chủ đi, có thua kém không?”
“Lớn hình như có hai tông môn, nhỏ lẻ và các đạo quán thì cũng đếm trên đầu ngón tay. Nói về thành chủ có lẽ sức mạnh không thua gì các tông môn kia.”
“Vậy ngược lên phía Bắc chỗ của ngươi thì sao?”
“Thành chủ vẫn thuộc những người đứng đầu.” Yên Hưu Lộc khẳng khái đáp.
“Vậy, ông ta việc gì phải nói dối, hoặc nói đúng hơn, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/2850199/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.