Nghe tiếng gọi nghi vấn, Thanh Minh giật mình nhưng không hoảng hốt vội quay lại, hắn đưa mắt nhìn xung quanh một cách rất tự nhiên.
Trái, phải, sau, trước, những phía đều có người nhưng đa số rất uể oải, đang nằm tự cầm máu hoặc bo miệng vết thương, nhiều kẻ đã thiếc đi nghỉ ngơi do mệt mỏi.
“Dao tiểu thư cần gì? Khát nước sao?” Thanh Minh quay người tới Dao tiểu thư hỏi nhẹ.
Nàng cũng vừa nhìn xung quanh một lượt, lại cố ý ngồi tách ra với những người đội buôn đang lơ mơ vì thương thế và mệt mỏi ở phía sạu. Đợi khi Thanh Minh bước tới, nàng nói với giọng cực nhỏ, y như một chú thỏ trắng đang kêu.
“Vậy là đúng, cáo thị truy nã có in hình công tử.”
Thanh Minh gỡ miếng lương khô trên miệng đang cắn dở xuống, giọng nói vẫn bình tĩnh cất lên.
“Lát ta sẽ đi lấy nước, Dao tiểu thư có đói ăn tạm.”
Nhìn miếng lương khô một đầu cắn dở ẩm ướt, nàng khẽ cau mày. Thanh Minh lại ấn luôn vào miệng nàng, nó vừa dài vừa cứng làm nàng nhất thời không ứng biến kịp. Hắn dường như rất tự nhiên về chuyện này, thì thào nói.
“Tự lo không xong, tiểu thư có gì để ta cứu?”
Dao tiểu thư cau mày rất nhẹ, nhưng với Thanh Minh thì đây là biểu hiện mạnh nhất thấy được từ nàng. Thấy vậy, hắn hỏi.
“Là ta nói quá nhỏ sao? Hay lương khô khó ăn?”
Chợt thấy nàng không nói được, Thanh Minh hiểu ra, hắn đưa tay lấy miếng lương khô khỏi miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/2850148/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.