Một vùng tràn ngập lãnh khí âm u, tông màu xanh thẳm vươn lên nắm chủ đạo. Ở nơi đây, đại địa mờ ảo như có như không, hắc khí bồng bềnh nặng trĩu quanh quẩn như được đẩy từ lòng đất thống lên.
Nến đất như có như không, mờ ảo không rõ. Nhưng phía bên trên, hoàn toàn có thể khẳng định chắc chắn không phải Trời. Nó chỉ như một tấm vải được phủ lên một quan tài chết tróc.
Một cây cầu mối mọt đủ chỗ bắc qua một con sông cạn nước, trên ấy có một đoàn người đôi mắt vô thần xếp hàng mà đi.
Sông cạn, cầu dài, vậy mà chẳng có một ai chọn đi một con đường khác, luôn là một hàng dài nối đuôi nhau. Khác biệt với đại đa số, đứng ở đầu cầu là một bóng đen dáng vẻ mảnh khảnh, đầu đội đấu lạp không rõ diện mao, chỉ biết người ta hay gọi bóng đen này là Mạnh bà.
Hễ có ai muốn qua, Mạnh bà lại múc một bát canh đưa cho họ. Canh đậm đặc, bốc lên ngũ vị hương: chua, cay, mặn, ngọt, đắng. Nhận bát canh nóng, linh hồn cầm bát canh, khẽ ngửi một hơi nhẹ mà rơi tám giọt lệ vào bát.
Lệ sống, lệ già , lệ khổ, lệ hối tiếc, lệ tương tư, lệ bệnh tật, lệ biệt ly và lệ đau lòng.
Tám giọi lệ rơi, uống bát canh này sẽ vong tình.
Nhưng trước khi vong tình, nên nhìn lại một lần. Nhìn lại nhân gian, nhìn lại những gì đã từng phải trải.
Linh hồn bưng Vong Tình Canh, ngoảnh nhìn nhân gian lần cuối sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/2850137/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.