Chiếc xe từ từ chạy ra cửa, chạy về phía con phố đông đúc.
Hình ảnh này kéo dài vô tận trong tầm nhìn của Tả Nhan, lại kéo dài ra, cơ hồ muốn kéo cả người của nàng đến không ra hình người.
Cho đến khi chuông điện thoại trong túi vang lên, theo tín hiệu này, tiếng ồn ào của thế giới mới trở lại bên tai Tả Nhan.
Sau khi tỉnh thần lại, nàng nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, không thèm nhìn dòng chữ trên màn hình, ấn nút trả lời, đưa lên bên tai.
“Em xong việc chưa?”
Thanh âm của Du An Lý phát ra từ điện thoại, ngữ khí rất bình đạm.
Tả Nhan “Ừm” một tiếng, hỏi nàng: “Chị đi đâu vậy? Ăn cơm chưa?”
Du An Lý không trả lời mà chỉ nói, “Tôi đang ở gần đồn cảnh sát, có muốn tôi đưa em về công ty không?”
Tả Nhan lập tức ngẩng đầu lên, nhìn phương hướng chiếc xe vừa biến mất, lại quét mắt nhìn gần đó, sau đó trả lời: “Không cần, tôi ăn cơm trước rồi mới về công ty.”
“Vậy trực tiếp bắt taxi về đi, tôi gọi cơm cho em.”
Ngữ khí của cô rất bình tĩnh, lại không thể từ chối.
Tả Nhan đưa tay lên gãi gãi mặt, muốn nói thêm vài lời với cô, nhưng tâm trí không thể bình tĩnh sắp xếp ngôn ngữ.
Sợ nói nhiều sai nhiều, cuối cùng Tả Nhan chỉ có thể lên tiếng, nghe theo an bài của cô.
Trên đường ngồi taxi trở về công ty, Tả Nhan vừa nghĩ tới ngữ khí mang tâm tình không tốt của Du An Lý, vừa tận lực ngăn bản thân nhớ lại những gì vừa nhìn thấy, nhưng lại vẫn không nhịn được bật điện thoại lên, tìm kiếm từ khóa tin tức.
Sau khi nhìn thấy tin tức chính thức mấy ngày trước, Tả Nhan mím mím môi, ngón tay lướt nhẹ, kéo xuống một bức ảnh nhóm.
Một loạt người trung niên ăn mặc chỉnh tề mỉm cười nhìn camera, nam nhân trung niên đứng ở giữa có chút không hòa hợp, giống như như một ông chú vừa ăn cơm xong xuống lầu đi bộ, ăn mặc đơn giản lại ấm áp.
Tả Nhan không nhịn được cười một tiếng, đưa ngón tay vuốt ve trên mặt ông, sau đó nhấn nút màn hình khóa.
Sau khi màn hình tối sầm, nàng mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mở cửa sổ để không khí bay vào, thuận tiện để gió lạnh bên ngoài thổi vào đánh tỉnh.
- -- Nếu là vì công việc, vậy hơn phân nửa là trùng hợp.
Không, nhất định là trùng hợp.
Khi trở về công ty, cơm hộp cũng vừa giao tới, Tả Nhan đói đến mức ngực dán vào lưng, vội vàng giải quyết bữa trưa ngon lành này liền xắn tay áo chuẩn bị làm việc.
Nàng nghĩ sớm làm xong phần việc của Trương Tiểu Mỹ, chính mình cũng có thể tan tầm sớm, nhưng không nghĩ tới giờ nghỉ trưa còn chưa kết thúc, Trương Tiểu Mỹ liền tới trả phép.
Vừa nghe Tả Nhan giúp mình thẩm tra đối chiếu, Trương Tiểu Mỹ liên tục xin lỗi: “Thực xin lỗi a, tôi sẽ làm phần còn lại, phần của chị chưa xong cũng đưa cho tôi một nửa đi.”
Tả Nhan có chút ngoài ý muốn, rốt cuộc lấy biểu hiện ngày thường của Trương Tiểu Mỹ mà nói, hôm nay có thể đến trả phép đều là mặt trời mọc từ phía tây.
Đúng như Tả Nhan suy đoán lúc sáng, thoạt nhìn Trương Tiểu Mỹ không giống như đang bị ốm, lý do xin nghỉ thực sự có lẽ là chuyện khác.
Sở dĩ lúc này vội vàng đến công ty là vì nhớ tới chiều nay phải nộp báo cáo vẫn chưa thẩm tra đối chiếu.
“Tôi nhớ tới việc này liền sợ chết khiếp, may là tới kịp, thật sự cảm ơn chị.”
Sau khi giao bản báo cáo trở về, Trương Tiểu Mỹ muốn mời Tả Nhan một ly cà phê, lại nói muốn mời nàng ăn cơm, Tả Nhan không khỏi nghĩ --- chẳng lẽ một người yêu đương thật sự sẽ thay đổi sao?
EQ của đồng chí Trương Tiểu Mỹ rất có tiến bộ a.
Nhưng nghĩ lại, Lý Tiêu chính là người có bản lĩnh, đi theo hắn có thể học hỏi một chút cũng tốt.
Nhìn Lý Minh Minh hồi cao trung tốt bao nhiêu liền biết.
Đồng chí Trương Tiểu Mỹ có phiên bản tiến hóa cũng nhờ hỗ trợ này, cuối cùng Tả Nhan đã tránh được vận rủi buổi tối tăng ca, khi làm xong cũng tới giờ tan tầm, sau khi xác nhận lại, chuẩn bị đóng ghim đưa cho Du An Lý mới phát hiện cho tới bây giờ người kia vẫn chưa về công ty.
- -- chuyện này giống như cốt truyện đã từng quen thuộc.
Tả Nhan che trái tim bé bỏng của mình, khuyên bảo nó bình tĩnh lại, không được bốc đồng, không được suy nghĩ lung tung, ngay cả gọi điện thoại không ai nhấc máy cũng không được tức giận.
Sau khi làm một loạt công việc tư tưởng, Tả Nhan lấy điện thoại ra gọi cho Du An Lý.
May là lần này, đối diện đã nhanh chóng nhấc máy.
“Chị đã về rồi sao?” Tả Nhan liếc nhìn một vài đồng nghiệp vẫn chưa rời đi, thấp giọng hỏi.
Thanh âm của Du An Lý có chút ngắt quãng, “Tôi đang đợi em ở bãi đậu xe”
Nói xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, tắt máy tính, ngay cả tài liệu vừa ghim cũng nhét vào túi, vội vàng rời khỏi văn phòng.
Người ngồi trên xe tháo tai nghe Bluetooth ra, nhắm mắt dựa vào lưng ghế, giơ tay ấn vào gần huyện thái dương.
Nghỉ ngơi nửa phút, cô ngồi dậy, vò túi tài liệu bằng da trong xe thành một quả bóng, ném vào thùng rác ở ghế sau.
Tiếng thang máy đến gara vang lên, Du An Lý nhấc mắt nhìn sang, sau khi nhìn thấy thân ảnh đang nhìn đông nhìn tây tiến tới bên này, thân thể cô cũng từ từ thả lỏng, mọi thứ đều bình tĩnh trở lại.
Cô gái mặc áo len màu vàng cam chạy chậm tới, định vòng bên kia bước lên xe thì bỗng nhiên Du An Lý giơ tay vẫy vẫy.
Tả Nhan không hiểu đi đến bên cửa sổ, cúi xuống nhìn cô, đang định hỏi cô có chuyện gì thì cằm đã bị người trong xe bắt lấy.
Du An Lý ngẩng đầu lên, hôn lên môi nàng.
Đây không phải là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, cũng không thỏa mãn hôn lướt qua.
Tả Nhan suýt tước bỏ vũ khí với nụ hôn này, nhưng nàng vẫn còn có chút lý trí, nhớ rõ nơi này là bãi đậu xe của công ty.
Trước khi nàng bắt đầu phản kháng, Du An Lý đã buông nàng ra, ngồi trở lại xe.
Tả Nhan nhìn cô mang sắc mặt bình tĩnh thắt dây an toàn, bộ dáng như không có chuyện gì, tức giận đến mức trợn mắt nhìn cô.
Nhưng đây không phải là nơi nói chuyện, nàng chỉ có thể nhanh chóng lên xe từ bên kia, thúc giục Du An Lý mau lái xe rời đi.
Mãi cho đến khi đã cách xa khu vực nguy hiểm, Tả Nhan mới đưa tay ra vỗ vào đùi cô, không nhẹ không nặng, nửa điểm cũng không có vẻ như là trừng phạt.
“Rõ ràng chị biết có camera.”
Cho đến bây giờ mặt Tả Nhan vẫn còn đỏ, không phải thẹn thùng mà là khẩn trương cùng sợ hãi.
Bãi đậu xe cũng có rất nhiều người ra vào, nếu thật sự xui xẻo bị người cùng công ty nhìn thấy, Tả Nhan còn không dám nghĩ tới kết quả kia.
Du An Lý lái xe, ánh mắt vẫn dõi theo con đường phía trước, ngữ khí tùy ý hỏi: “Không phải em thích kích thích như vậy sao?”
- -- Nếu ngươi chỉ song song bước lên đầu đề bát quái của công ty, lại bị song song sa thải thì xác thật rất kích thích.
Tả Nhan không khỏi trợn mắt, nhưng không tiếp tục đuổi theo.
Lúc giữa trưa nàng liền cảm thấy Du An Lý có cái gì không đúng, vừa mới phát hiện người này buổi trưa không trở về lại bị dọa sợ chết khiếp, hiện tại cả người đều đang ở trạng thái khẩn trương cao độ, thật sự không có tâm tư đấu võ mồm.
Nếu biến thành cãi nhau, vậy liền mất nhiều hơn được.
Sau khi nỗi sợ hãi đã bình phục, Tả Nhan lặng lẽ liếc nhìn Du An Lý, nhưng không kìm chế được vui sướng dâng trào.
- -- Du An Lý lúc trước, chính là người không cho nàng nắm tay ở bên ngoài.
Khi đó cô luôn có vô số cố kỵ, so sánh một chút, quả thật nàng là người “không cố kỵ“.
Nhưng tục ngữ có nói, nghé con mới sinh không sợ cọp, lúc đó Tả Nhan không sợ, chẳng qua là bởi vì cái gì nàng cũng không hiểu, cũng không cần gánh vác hậu quả.
Hiện tại nàng không thể nào không cố kỵ như trong quá khứ.
Lại không nghĩ tới, người chủ động duỗi tay sẽ trở thành Du An Lý.
Sau khi trở về nhà, Tả Nhan xung phong nhận việc nói sẽ xuống bếp, thể hiện một chút tiến bộ mấy năm qua.
Du An Lýp không tỏ ý kiến với nửa câu sau, giao phòng bếp cho nàng liền cầm tập tài liệu mang về ngồi trên số pha, vừa lật xem phê bình vừa chờ ăn cơm.
Tả Nhan không nghĩ tới cô thật sự sẽ không vào hỗ trợ, cảnh tượng “suy nghĩ bậy bạ” trong đầu lập tức thành bột biển, chỉ có thể nhận mệnh bắt đầu rửa rau cắt rau, sau đó thừa dịp người trong phòng khách không chú ý, lấy điện thoại ra lên mạng tìm công thức nấu ăn.
Quả thực nàng đã có rất nhiều tiến bộ, ít nhất hiện tại làm gì đó cũng sẽ không bị hỏng, thoạt nhìn đều rất bình thường.
Nhưng cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi ngon hơn những món nàng nấu, sau khi Tả Nhan nhận rõ hiện thực này, lại tính toán mình nấu cơm cũng phải tốn tiền, cũng đối lập với phần tiền cơm trong cửa hàng tiện lợi, còn tiết kiệm được một khoản chi phí nước và gas, đơn giản liền yên tâm thoải mái từ bỏ kỹ năng trù nghệ sinh tồn.
Nói thế nào nhỉ, không chết đói là được rồi.
Nhìn thấy hiện tại mạnh miệng đều thả ra, Tả Nhan chỉ có thể tùy tiện tìm công thức có các bước không quá phức tạp, căng da đầu làm.
Cuộc sống còn nhiều khó khăn vất vả, làm người đều không thể làm khó nàng, huống chi là làm đồ ăn?
Tả Nhan nghĩ như vậy, tự tin cũng trở lại, ở phòng bếp dốc hết sức tạo tác, dù sao cũng không phải nhà ở của mình.
Khi ý niệm chợt lóe qua, nàng liếc nhìn Du An Lý trong phòng khách, nói: “Đúng rồi, tôi định cho thuê lại phòng cách vách, nhiều ít cũng có thể lấy lại một chút tiền vốn.”
Ánh mắt của Du An Lý dừng trên tư liệu hồi lâu, hỏi: “Em muốn treo trên mạng hay tìm người môi giới?”
Tả Nhan vừa bật lửa nấu nước vừa nói, “Chỉ có chút tiền thôi, cần gì người môi giới, trên trên mạng đi.”
Du An Lý đứng dậy, cầm điện thoại đi đến quầy bar ngồi xuống, ngón tay bay nhanh mở chỗ đáng tin cậy, giúp nàng đăng ký tài khoản, thuận tiện xác thực tên.
“Nhận mã xác minh.” Cô nói.
Tả Nhan “Ò” một tiếng, lấy điện thoại ra đưa cho cô, vừa nhìn trong nồi vừa nói: “Chị giúp tôi xem đi.”
Du An Lý cầm lấy điện thoại của nàng, tùy ý hỏi, “Mật khẩu?
Tả Nhan bận tối mày tối mặt, trả lời: “Tôi đã đưa vân tay của chị vào rồi, trực tiếp mở là được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]