Chương trước
Chương sau
“Tan họp đi.”

Nghe thấy một tiếng này, tất cả những người trong phòng họp đều bật dậy trong giây lát, thu dọn đồ đạc lần lượt ra khỏi phòng họp.

Tả Nhan nắm chắc thời gian viết xong dòng cuối cùng, sau đó đóng nắp bút và sổ, đứng dậy bắt đầu thu dọn bàn ghế trong phòng họp.

Có một số người trước nay đều chưa từng hiểu phép lịch sự của việc “tùy tay kéo ghế lại”, tất cả đều đứng dậy rời đi, Tả Nhan phải mất thêm thời gian dọn dẹp.

Kỳ thực, ban đầu đây không phải là công việc của nàng, nhưng trong toàn bộ bộ phận, nàng luôn là người nhàn hạ nhất, so với những dự án cùng báo cáo phức tạp đó, nàng sẵn sàng làm những công việc không cần đầu óc này hơn, cho nên dần dà trở thành công việc của nàng.

Nhưng mọi thứ đều thay đổi sau khi Du An Lý đến.

Hiện tại Tả Nhan không chỉ làm việc vặt vãnh, mà còn phải làm công việc do Du An Lý an bài cho riêng mình, không có một ngày lành.

Khi sửa sang lại bàn ghế, trong đầu nàng nghĩ tới những phiền toái đang chờ nàng giải quyết. Lịch trình mới đã được Du An Lý an bài rõ ràng, hôm nay lại muốn bận một ngày. Nhà nàng đã bỏ trống không ai ở cả tuần nay, nếu hiện tại quyết định “thuê chung” với Du An Lý, vậy nên cho thuê lại nhà tương đối tốt, nếu không sẽ uổng phí tiền thuê nhà.

Còn có tin nhắn của Ngô Duyệt Lâm vẫn chưa kịp trả lời.

Nghĩ đến đây, Tả Nhan ngẩng đầu lên, vô thức nhìn phòng họp trống rỗng.

Du An Lý đã rời đi.

Trong lúc thở phào nhẹ nhõm, nàng lại bĩu môi, tự mình lấy đồ rồi đẩy cửa rời đi.

Tả Nhan không bài xích nói chuyện này với Ngô Duyệt Lâm, chỉ là không biết nói thế nào với cô tình huống phức tạp này.

Mặc dù Du An Lý bị người biết khẳng định sẽ không vui --- trước kia cô chính là không vui, ngay cả khi ngoài mặt giống như chẳng có chuyện gì.

Nhưng Tả Nhan chưa bao giờ nghĩ đây là chuyện không tốt.

Rốt cuộc, từ trước đến nay Ngô Duyệt Lâm chưa bao giờ dùng ánh mắt khác thường đối đãi với hai người, chính vì phản ứng của Ngô Duyệt Lâm khi đó nên Tả Nhan đã xem nhẹ ảnh hưởng của đoạn quan hệ này.

Cuối cùng hai món quà Tết Nguyên Đán vẫn là đưa ở trường.

Lý Minh Minh nhận được quà đã rất kinh ngạc, bởi vì hắn chưa từng thấy qua đi ăn sinh nhật ngược lại là cho người khác tặng quà.

Quà mà hắn và Ngô Duyệt Lâm tặng cho Tả Nhan chỉ là một ít văn phòng phẩm, đáp lễ của Tả Nhan quá mức nghiêm túc, nhưng lại khiến Lý Minh Minh cảm thấy có chút xấu hổ.

Ngô Duyệt Lâm bị chủ nhiệm lớp kêu đến văn phòng, Tả Nhan thừa dịp hỏi Lý Minh Minh, “Ngày đó hai cậu bị sao vậy? Mới ăn được một nửa đã đi rồi.”

Đêm đó, Tả Nhan thu hết can đảm gọi cho Ngô Duyệt Lâm mới biết được, cô lên lầu là để tạm biệt mình, lúc đó Lý Minh Minh đã đi trước.

Nhưng tại sao lại đột nhiên rời đi thì Ngô Duyệt Lâm không chịu nói.

Nghe thanh âm trên điện thoại, Tả Nhan cảm thấy tâm tình cô không tốt, lại cảm thấy thái độ khi nói chuyện với mình vẫn giống như ngày thường, cũng không đề cập đến những gì nhìn thấy, cuối cùng vẫn là thở phào nhẹ nhõm.

- -- nàng còn tưởng mình sẽ mất một người bạn tốt.

Lý Minh Minh gãi gãi đầu, liếc mắt nhìn món quà --- chiếc móc khóa kiểu máy ảnh màu đen, miệng mấp máy, nhưng vẫn không nói gì.

Tả Nhan cũng đoán được đại khái, không ép hắn nói, nàng muốn tìm cơ hội giáp mặt nói chuyện với Ngô Duyệt Lâm một chút.

Lý Minh Minh đột nhiên hỏi: “Ngày đó sau khi tớ đi, phản ứng của cậu ấy thế nào?”

Tả Nhan một chút cũng không muốn nhớ lại cảnh tượng xấu hổ kia, mặc dù Ngô Duyệt Lâm nhanh chóng phản ứng lại, nói xong liền đi rồi, nhưng lực sát thương của chuyện này quá lớn, uy lực lớn đến nỗi tới bây giờ còn có thể làm tim nàng run rẩy.

“Cảm giác tâm tình không tốt lắm.”

Tả Nhan mơ hồ đáp, mắt nhìn về phía cửa lớp, chờ khi nào Ngô Duyệt Lâm quay lại liền lấy cớ tặng quà, sau đó kéo cô ra ngoài tâm sự.

Suy xét đến tâm tình của Du An Lý, Tả Nhan vẫn muốn cực lực cứu vãn tình hình, ít nhất để Ngô Duyệt Lâm đáp ứng sẽ không nói cho người khác biết.

Đáng tiếc là mãi đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Ngô Duyệt Lâm mới theo chủ nhiệm quay lại lớp.



Cô cúi đầu đi về chỗ ngồi, Tả Nhan phát hiện mắt cô có chút hồng, giống như vừa mới khóc.

Chủ nhiệm lớp hắng giọng bắt đầu an bài nhiệm vụ, thu hút sự chú ý của mọi người.

Chỉ có Tả Nhan vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn Ngô Duyệt Lâm, nhưng thấy cô chưa từng ngẩng đầu lên, không biết là đang ngẩn người hay đang suy nghĩ cái gì.

Tả Nhan thu hồi tầm mắt, thấy người phía trước mới quay đầu lại, vừa nghe chủ nhiệm lớp giải thích vừa ghi vào vở.

Hai người này thật là.

Tả Nhan “Chậc” một tiếng, nhịn xuống ý muốn lấy sách giáo khoa gõ vào sau đầu Lý Minh Minh.

Lúc trước ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, Tả Nhan đã muốn hỏi hắn, rốt cuộc là người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra tâm tư của Ngô Duyệt Lâm, hắn cũng không ngốc, nào có chuyện không biết.

Nghe nói gần đây lớp học bắt đầu lan truyền tin đồn “Hoa khôi và phó học tập cùng một chỗ”, chủ yếu là vì ba người họ thường như hình với bóng, Tả Nhan lại rất thích tạo cơ hội để hai người một mình, tận chức trách mà sắm vai thuyền trưởng yểm trợ tốt.

Trước đó lớp trưởng còn hỏi Tả Nhan, yêu cầu nàng tiết lộ một chút tình hình, có phải hai người thực sự đã xác định quan hệ hay không.

Lúc đó Tả Nhan liền thở dài, như anh em tốt vỗ vai lớp trưởng --- bởi vì cái đầu của tiểu tử Đông Bắc này quá cao, nàng vẫn là nhảy lên vỗ.

“Lớp trưởng a, thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa*, xin nén bi thương.”

(*) “Thế gian có thiếu gì người tốt đẹp, tại sao cứ nhất định phải yêu một người.

Lớp trưởng cho nàng ánh mắt xem thường, không nói gì liền bỏ đi, bóng lưng có chút ảm đạm.

Thời cao trung việc học quá nặng nề, cho nên loại chuyện bát quái của mối tình tay ba nay lại trở thành chuyện vui cho mọi người.

Không có mười cũng có tám tin đồn đã được lan truyền, Ngô Duyệt Lâm và Lý Minh Minh không phải là người đầu tiên, cũng không phải là lần đầu tiên.

Nhưng rõ ràng lần này chơi quá trớn.

Tả Nhan nhìn mặt của chủ nhiệm lớp, trực giác cảm thấy Ngô Duyệt Lâm bị gọi đến văn phòng vì tin đồn giữa cô và Lý Minh Minh. Rốt cuộc lúc thi giữa kỳ Lý Minh Minh phát huy ổn định, con Ngô Duyệt Lâm lại bị rớt hạng.

Cho dù thứ hạng của hai người này vẫn không cho người khác đuổi kịp, nhưng đối với Ngô Duyệt Lâm lại là chí mạng, bởi vì yêu cầu của gia đình cô đối với cô quá cao, hơn nữa áp lực cho cô đặc biệt lớn, một chút thay đổi sẽ làm tăng gánh nặng tâm lý cho cô, thế nên kỳ thi tới sẽ càng căng thẳng hơn.

Sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, sau kỳ nghỉ đông sẽ là kỳ thi thử, những người không đủ tâm lý cho dù có thường xuyên nỗ lực như thế nào cũng có thể bị rớt dây xích.

Lúc này chủ nhiệm lớp tìm Ngô Duyệt Lâm nói chuyện, lý do đã quá rõ ràng.

Sau khi tan học, cảm xúc của Ngô Duyệt Lâm tựa hồ đã ổn định, nhưng Tả Nhan lại do dự không biết có nên tìm cô hay không.

Thời điểm này quá không khéo, Ngô Duyệt Lâm là cô gái có lòng tự tôn đặc biệt mạnh, việc Tả Nhan lấy việc tư của mình đi quấy rầy cô thật sự là không tốt.

Nhìn Lý Minh Minh đang ngồi trước mặt mình, Tả Nhan lấy bút chọc vào lưng hắn.

Lý Minh Minh thẳng lưng nghiêng về phía trước, cách xa phạm vi tấn công của nàng, không để ý đến nàng.

Tả Nhan nhấc chân đá một cước, Lý Minh Minh không chịu nổi, chỉ có thể quay đầu lại hỏi “Làm gì?”

Nàng hất cằm ra hiệu cho hắn nhìn bên kia, ý bảo hắn làm gì đó.

Lý Minh Minh giống như nhìn không hiểu, hỏi nàng “Cằm bị chuột rút?”

Tả Nhan thực sự muốn cho tiểu tử này dứt khoát cô độc đến hết quãng đời còn lại, đều không có một chút đầu óc.

Nếu hắn không có hứng thú với Ngô Duyệt Lâm liền quên đi, nhưng Tả Nhan là người ngoài cuộc vô danh duy nhất trong bộ phim ba người, nhìn đến sáng như tuyết.

Đó là lý do tại sao nàng sốt ruột hai người này.

Nhưng đương sự đều không chủ động, Tả Nhan có sốt ruột cũng vô dụng.



Hôm nay mãi cho đến khi tan học, Tả Nhan cũng tìm cơ hội nói chuyện với Ngô Duyệt Lâm, không phải chuyện riêng của nàng, mà là muốn hỏi cô có chuyện gì.

Sau khi tan học, mẹ của Ngô Duyệt Lâm đến đón cô đến trường bổ túc, việc này càng khiến nói chuyện càng thêm bất tiện.

Tả Nhan chỉ có thể tức giận đạp vào một chân Lý Minh Minh đi ở phía trước, sau đó chạy ra khỏi cổng trường.

Nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Du An Lý đang đứng dưới gốc cây đối diện, đeo cặp sách chạy về phía cô.

Du An Lý giơ tay đỡ lấy nàng, đề phòng không cho nàng bị trượt chân ngã, sau đó nhét tờ báo vào tay nàng.

Tả Nhan liền ngửi thấy mùi thơm.

“Khoai lang nướng!”

Nàng vội vàng xé tờ báo ra, quả nhiên thấy khoai lang nướng thơm ngào ngạt, dán vào tay nàng trở nên ấm nóng.

“Đi thôi, về nhà.”

Du An Lý thu tay về, đi về hướng trạm xe buýt trước một bước.

Hai tay Tả Nhan chuyển tới đổi lui, vừa theo sát mông cô vừa xé lớp vỏ khoai lang, vùi đầu cắn một cái, giây tiếp theo liền thở ra.

Du An Lý không quay đầu lại, nghe thấy động tĩnh, một chút ý cười tràn ra trên mặt, nhưng nhanh chóng tan biến trong gió lạnh.

Hai người một trước một sau đi bộ đến trạm xe, từ chờ xe đến lên xe vẫn giữ khoảng cách bình thường.

Tả Nhan đang mải mê gặm khoai lang vẫn không nhận ra chuyện này, mãi đến cho gặm xong khoai lang nướng, ném vào thùng rác trên xe buýt, sau đó chìa tay ra trước mặt Du An Lý, nhờ cô giúp mình lau sạch sẽ.

Du An Lý lấy khăn giấy ra, chỉ đặt vào lòng bàn tay nàng rồi thu tay lại.

Tả Nhan ngẩng đầu lên nhìn nàng, còn muốn nói cái gì liền nhìn thấy Du An Lý đã dời tầm mắt.

Sau khi xuống xe, Tả Nhan cố ý đi sau Du An Lý vài bước, chậm rãi đi theo sau cô, chỉ thấy cô giống như không thèm để ý, cứ đi về phía trước, tốc độ cùng bước chân không chút thay đổi.

Tả Nhan tức giận đến mức lấy cốc giữ nhiệt trong túi ra, mở nắp uống một ngụm mới áp lửa giận trong miệng xuống.

Nếu không tìm được cái gì để lấp miệng, sợ là vừa mở miệng liền chọc giận người trước mặt.

Tả Nhan uống hết nước trong cốc giữ nhiệt rồi nhét lại vào cặp sách, khi chạm vào món quà chưa đưa được, động tác dừng lại, cuối cùng mới nhớ ra.

- -- Nữ nhân này đang giữ khoảng cách với nàng.

Chỉ vì bị bắt tại trận, cho nên muốn giữ khoảng cách với nàng sao?

Dù chuyện này có chút xấu hổ, cũng rất nan kham, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, giữ khoảng cách thì có thể giải quyết được sao?

Ngươi vĩnh viễn đừng tới gần ta.

Tả Nhan tức giận muốn chết, chờ thân ảnh không còn nhìn thấy thân ảnh Du An Lý nữa mới dậm chân, nổi giận đùng đùng đi lên sườn núi.

Trong lòng nàng vốn đã phiền muộn, học hành đã rất mệt mỏi, thời tiết lại lạnh, vẫn chưa tìm được cơ hội hỏi chuyện Ngô Duyệt Lâm, kết quả là sau khi về nhà còn bị Du An Lý chọc giận.

Trong lòng Tả Nhan hùng hùng hổ hổ một hồi, khi bước vào cửa sân vẫn còn một bụng bực tức, thậm chí còn không để ý thấy cửa ra vào khép hờ, mở cửa đi vào.

Căn nhà một mảnh tối đen, không biết người vừa trở về đã đi đâu, thậm chí còn không bật đèn, mắt Tả Nhan không thể thích ứng, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Nàng đang mò mẫm bật đèn, nhưng tiến lên phía trước hai bước liền ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Giây tiếp theo, Tả Nhan rơi vào vòng tay quen thuộc, một tia lạnh lẽo len vào đồng phục học sinh dưới lớp áo khoác, ngựa quen đường cũ cởi bỏ áo ngực của nàng.

Nàng lạnh đến căng cứng cơ thể, môi bị nụ hôn lạnh như băng phủ lên mới thả lỏng một chút.

Thanh âm của Du An Lý từ trong bóng tối vang lên, “Đi sô pha.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.