Chương trước
Chương sau
Sau ngày hôm đó, Hình Dật Minh cũng điều tra kỹ hơn về Lâm Phi Vũ. Hắn ta đúng thật là có thế lực, nhưng mà là thế lực ở thành phố X, còn ở đây là thành phố Y, người của Lâm gia không nhúng tay nổi vào chuyện ở đây. Huống hồ, cho dù có là gia tộc lớn mạnh ở thành phố X cũng chưa chắc có thể so kè được với các gia tộc hạng trung ở thành phố Y. Vậy nên, đối với Hình Dật Minh thì Lâm Phi Vũ chỉ là hạng tép riu.

Về giải quyết chuyện này như thế nào, Hình Dật Minh đơn giản là thu thập hết tất cả những bằng chứng ăn chơi phạm pháp của Lâm Phi Vũ lại rồi nộp cho sở cảnh sát, chuyện còn lại cứ để pháp luật giải quyết là được. Mà tên Lâm Phi Vũ này cũng đúng là không làm anh thất vọng, không tìm thì thôi, vừa tìm là lòi ra một đống việc. Lần này Hình Dật Minh liên hệ người một chút, cuộc sống về sau của hắn ta cứ là ở trong tù đi thôi.

Mọi chuyện đều đã được giải quyết, trừ việc vợ anh hiện tại vẫn còn hợp tác với Hạ Huyền. Có điều Hạ Huyền đúng thật là không còn làm ra chuyện gì nữa. Vậy nên Hình Dật Minh mặc dù có ghen nổ đom đóm mắt thì cũng không thể ép buộc Bạch Miên hủy hợp đồng hợp tác được.

Dạo gần đây, đúng như mẹ Hình đã suy đoán, Hình Dật Minh cùng Bạch Miên thực sự không có chia phòng ra ngủ nữa. Mà dưới sự thúc đẩy vô cùng nhiệt tình của ba mẹ Hình và sự giả vờ bâng quơ ngày nào cũng lải nhải bên tai Bạch Miên của Hình Dật Minh, cuối cùng cô nàng cũng đã đồng ý, sau khi kết thúc dự án với Hạ Huyền thì sẽ kết hôn.

Hôm nay lại là một ngày nghỉ xả hơi của Bạch Miên. Hình Dật Minh lập tức sắp xếp lại công việc của mình để có thể ở bên cạnh cô. Có điều lần này anh không để Bạch Miên nằm lì ở nhà nữa.

Vừa mới sáng sớm, đồng hồ còn chưa kịp báo thức thì Hình Dật Minh đã lay Bạch Miên tỉnh.

Bạch Miên mở mắt ra, nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai của người vừa lay tỉnh mình, mấy câu chửi trong miệng đột nhiên không thốt ra được nữa.

Bạch Miên đỡ trán: “…” Sao trước đó cô không phát hiện là mình lại mê trai đến vậy nhỉ?

Bạch Miên bĩu bĩu môi: “Làm sao vậy? Sao lại kêu em dậy vào giờ này. Dật Minh, em chỉ có một ngày nghỉ thôi…”

Hình Dật Minh hôn một cái lên trán Bạch Miên.

“Cho anh xin một ngày nghỉ của em, được không? Anh muốn dẫn em đến một nơi.”



Tỉnh cũng đã tỉnh rồi. Vừa mở mắt ra liền được ngắm gương mặt đẹp trai đến phát hờn này, lại nghe chất giọng quyến rũ kia thì thầm bên tai, Bạch Miên tất nhiên không cưỡng lại được, gật đầu.

Thành phố Y có một nơi vô cùng nổi tiếng, đó là ngọn đồi tên Lạc Sơn. Vì sao ngọn đồi này nổi tiếng ư? Vì mặc dù ngọn đồi không quá cao, nhưng kỳ lạ ở chỗ là cứ vào tầm khoảng bốn, năm giờ sáng, cả ngọn đồi sẽ bao phủ trong sương mù. Cứ như vậy kéo dài đến tận bảy, tám giờ sương mù mới tan bớt.

Nếu chỉ có sương mù không thôi, thì ngọn đồi này cũng không đến nỗi nổi tiếng như vậy. Mà là do cảnh bình minh tại ngọn đồi này. Có phải theo như logic thông thường, sương mù nhiều quá thì không thể thấy nổi cảnh bình minh. Tuy nhiên, mọi nghịch lý đều có thể diễn ra trên ngọn đồi Lạc Sơn này. Không những có thể thấy bình minh, mà đó còn là một cảnh tượng thiên nhiên kết hợp giữa ánh sáng mờ ảo chiếu qua làn sương mù, tạo nên một không gian như bạn đang đứng ở chốn tiên cảnh. Đây là cảnh tượng đáng xem nhất khi bạn du lịch đến thành phố Y.

Hình Dật Minh - như thế nào mà lại - bao trọn cả ngọn đồi vào khoảng thời gian này để dẫn Bạch Miên đến đây cùng xem bình minh với anh. Bạch Miên có chút không nói thành lời, tuy vậy nhưng mà cô vẫn rất vui vẻ và cảm động.

Thật ra cô cũng biết chuyện ở đồi Lạc Sơn, cũng đã từng đi xem rồi. Nhưng đi xem một mình với đi xem cùng người mình yêu là khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Sau khi đỗ xe vào bãi, Hình Dật Minh cùng Bạch Miên cùng nhau đi dạo trên ngọn đồi kia. Cả hai cùng nắm tay nhau, đi chầm chậm trong làn sương mù.

Bạch Miên: “Không khí ở đây trong lành thật. Lần trước em đến đây có chút đông người nên thật ra cũng không cảm nhận được gì nhiều cả.”

Hình Dật Minh miết miết bàn tay Bạch Miên: “Lần này anh sẽ cho em một kỷ niệm khó quên ở đây.”

Bạch Miên cũng không nghĩ gì nhiều, cứ ngỡ ý anh là cả hai cùng nhau đi dạo ở đây, chứng kiến cảnh tượng bình minh kia là rất khó quên.

Cho đến khi Bạch Miên được Hình Dật Minh dẫn vòng vèo một hồi trong làn sương mù mờ ảo, mà mặt trời lúc này cũng bắt đầu dần lên cao. Ánh sáng vàng vàng đỏ đỏ bắt đầu len lỏi qua từng lớp sương mù, những khung tranh vẽ dần dần hiện lên.

Bên trong sương mù, có tranh…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.