Khi cả hai đã cùng ngồi yên vị trên xe rồi, Bạch Miên liền lên tiếng cảm ơn Hình Dật Minh.
“Hình ca, cảm ơn anh nha. May là có anh, chứ không em sợ là lần này khó từ chối anh ta rồi.”
Hình Dật Minh nhíu mày: “Lần này? Tức là trước đó vẫn có lần khác sao?”
Bạch Miên đưa tay cọ mũi: “Ừm.”
Hình Dật Minh cảm thấy lồng ngực mình hơi căng ra một chút. Anh khởi động xe lái đi, bầu không khí có hơi ngột ngạt, im lặng một lát anh lại lên tiếng.
“Anh ta thích em sao?”
Bạch Miên nghe thế thì lắc đầu tỏ ý mình không biết: “Không rõ, nhưng có hơi kì lạ.”
“Kì lạ như nào?”
“Ừm…lâu lâu có vài câu nói ám chỉ…lâu lâu lại có vài hành động…giống như là…thân thiết lắm vậy.”
Hình Dật Minh càng nghe thì mặt càng đen như đít nồi. Anh biết là mình ghen rồi, ánh mắt Hạ Huyền nhìn Bạch Miên trước khi anh đến làm anh cảm thấy vô cùng khó chịu và bức bối. Nhưng mà…đây là công việc của Bạch Miên, mà anh hiện tại cũng không là gì của người ta, làm sao có thể xen vào đây? Thế là Hình Dật Minh lại rơi vào trầm mặc. Không gian trong xe lại quay trở về yên tĩnh.
Yên tĩnh như vậy cho đến khi cả hai cùng vào đến cửa nhà. Cửa vừa khép lại, Hình Dật Minh đã đưa tay ra kéo giật ngược Bạch Miên lại.
Bạch Miên bị anh làm cho hết cả hồn, quay đầu lại chớp chớp mắt nhìn Hình Dật Minh.
Hình Dật Minh thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-la-cua-nguoi-em-la-cua-anh/3414523/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.