Chương trước
Chương sau
Bạch Miên gật gật đầu, bắt đầu chào hàng đồ ăn ngon của mình: “Kẹo sữa dâu, rất thơm rất ngọt đó. Anh ăn thử đi.”

Hình Dật Minh nghe thấy câu nói kia, ánh mắt anh lại dừng trên đôi môi ưng ửng đỏ của Bạch Miên. Đột nhiên, một suy nghĩ xẹt ngang qua đầu. Vậy bờ môi kia, cũng thơm cũng ngọt như viên kẹo này chứ?

Hình Dật Minh nheo mắt, yết hầu khẽ trượt lên xuống, tháo vỏ viên kẹo kia ra cho vào miệng. Đúng là thần trí của anh bắt đầu bất ổn rồi, suy nghĩ lung tung. Kẹo vừa chạm đầu lưỡi, vị ngọt và mùi thơm liền tràn ra khắp khoang miệng. Kẹo sữa dâu của Bạch Miên…quả thật rất ngọt rất thơm.

Bạch Miên thấy người ta chịu ăn đồ ăn mình đưa, liền vui vẻ ra mặt, cũng đưa tay ra tháo một viên kẹo sữa dâu rồi tự mình nhấm nháp.

Sau đó, cô đứng lên nắm cổ tay Hình Dật Minh, kéo anh vào phòng vẽ tranh của cô. Hình Dật Minh cũng bị hành động đột ngột này của Bạch Miên làm cho hết hồn. Nhưng rất nhanh đã ổn định lại tâm tình. Hôm nay trái tim của anh có chút mất ổn định, mất ổn định đến sắp quen với cảm giác này luôn rồi.

Anh chậm rãi bước theo sự lôi kéo của Bạch Miên, đứng trước căn phòng kia. Đây là lần đầu tiên Hình Dật Minh được dẫn vào nơi vẽ tranh của họa sĩ. Phòng vẽ của Bạch Miên rất rộng, bên trong khá trống trải. Ngoài vài khay kệ dùng để đừng màu vẽ và họa cụ của cô ra thì không còn gì khác. Trên tường đôi ba chỗ sẽ treo tranh hoặc có tranh vẽ dang dở được cô để dựa vào tường. Cửa sổ trong phòng là dạng cửa sổ rộng lớn, hiện tại đang bị rèm cửa che khuất.

Vừa dẫn Hình Dật Minh vào tới nơi, Bạch Miên liền buông tay anh ra, đi đến bên cửa sổ kéo rèm, mở bung cửa sổ ra. Ánh sáng và gió mát lập tức tràn vào phòng. Trong phòng có một chút mùi gỗ và mùi màu vẽ, không khó ngửi, sau khi mở cửa sổ, căn phòng được gió luồn vào liền cuốn bay hết các mùi hương kia nhưng vẫn chừa lại một chút mùi màu vẽ nhè nhẹ, tạo nên một sự đặc trưng của các phòng vẽ tranh. Hình Dật Minh gật gù lên tiếng.

“Phòng vẽ tranh của em rất có phong thái riêng.”

Bạch Miên nghe thế thì mỉm cười, không nêu ý kiến gì. Hình Dật Minh lại hỏi cô.

“Muốn vẽ không?”

Bạch Miên lập tức gật đầu: “Thật ra từ lúc vừa thấy anh, tôi đã muốn ngồi xuống vẽ ngay lập tức.”

Hình Dật Minh nghe vậy thì nhìn Bạch Miên đăm đăm, giọng điệu vừa pha lẫn chút chọc ghẹo lại thêm một chút chiều chuộng: “Vậy sao? Sau này muốn gì thì cứ việc nói ra. Tôi sẽ cố gắng đáp ứng em.”

Bạch Miên xoay người quan sát Hình Dật Minh. Sao người này lại có thể…nói những lời nghe như rất ‘chiều chuộng’ mình vậy nhỉ? Chỉ vì muốn có hai bức tranh kia sao? Nhưng vì anh đồng ý với điều kiện của cô, nên cô cũng đã đáp ứng là sẽ tặng anh hai bức tranh kia rồi. Lẽ ra người nên được ‘chiều chuộng’ ở đây là Hình Dật Minh mới đúng.



Bạch Miên: “Hình ca, sao anh tốt như vậy? Đối với ai anh cũng như thế sao?”

Hình Dật Minh không trả lời Bạch Miên, chỉ dùng giọng nói bâng quơ hỏi ngược lại Bạch Miên: “Em cảm thấy tôi tốt sao?”

Bạch Miên liền gật đầu. Chứ còn làm sao nữa? Từ đầu tới cuối, đều là Hình Dật Minh cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của Bạch Miên. Còn chiều cô hơn cả gã người yêu cũ của cô nữa.

Hình Dật Minh thấy cô gật đầu thì cũng không nói gì thêm, chỉ là kiềm lòng không được đưa tay lên xoa nhẹ đầu của Bạch Miên.

“Không muốn vẽ nữa sao?”

Bạch Miên liền lắc đầu, ý bảo là muốn vẽ mà. Sau đó lại chạy đi lấy một cái ghế tựa lưng cho Hình Dật Minh, đặt ngay giữa phòng.

“Hình ca, anh ngồi ở đây nhé? Nếu cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay ngồi lâu mỏi lưng, cứ việc nói với tôi.”

“Chỉ cần ngồi thôi sao?”

“Đúng vậy. Còn nữa…” Bạch Miên nhìn tới áo gile ôm trọn lấy cơ thể Hình Dật Minh cùng cà vạt vẫn thắt sát cổ áo của anh, cô giơ tay chỉ chỉ vào hai thứ đó.

“Cái đó…nếu anh thấy không thoải mái có thể cởi ra.”

Hình Dật Minh cúi đầu nhìn trang phục của mình, đúng là có chút gò bó. Thế là anh gật đầu rồi đứng lên quay lại phòng khách, cởi áo gile và cà vạt ra để chung một chỗ với chiếc áo vest của mình, lại mở hai cúc áo trên cùng ra, đưa tay xắn hai bên tay áo đến khuỷu tay, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Lúc này anh mới ung dung bước về phòng vẽ tranh của Bạch Miên, ngồi vào ghế.

Lúc Bạch Miên vừa ngẩng mặt lên, liền ngẩn ngơ trước phong thái hiện tại của Hình Dật Minh. Hình Dật Minh áo mũ chỉnh tề chính là một tổng giám đốc lịch sự nhã nhặn nhưng không kém phần mạnh mẽ, còn Hình Dật Minh với phong cách thoải mái thế này càng làm cho Bạch Miên thêm phần lâng lâng.

Cô rất thích vẻ ngoài của Hình Dật Minh, mặc dù thân hình tiêu chuẩn săn chắc được đóng trong bộ âu phục chỉnh tề nhưng không hề làm mất đi sự mạnh mẽ có phần hoang dã của anh, cho nên lúc này đây…trông anh như một con sói vừa được tháo siềng xích vậy. Sự mạnh mẽ phóng khoáng kia hoàn toàn tràn ngập khắp căn phòng. Tư thái ung dung, ánh mắt sáng ngời có chiều sâu, gương mặt đẹp trai hút hồn, thân hình săn chắc ẩn ẩn hiện hiện sau lớp áo sơ mi trắng mỏng manh, đôi chân dài được bao bọc lại bởi chiếc quần tây được cắt may riêng…Bạch Miên cảm thấy đúng là mình quá may mắn rồi, đột nhiên lại vớ được một anh trai cực phẩm thế này chịu làm người mẫu truyền cảm hứng cho cô vẽ…Tay cầm cọ của Bạch Miên bắt đầu hơi run run.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.