Bạch Miên gật gật đầu, bắt đầu chào hàng đồ ăn ngon của mình: “Kẹo sữa dâu, rất thơm rất ngọt đó. Anh ăn thử đi.”
Hình Dật Minh nghe thấy câu nói kia, ánh mắt anh lại dừng trên đôi môi ưng ửng đỏ của Bạch Miên. Đột nhiên, một suy nghĩ xẹt ngang qua đầu. Vậy bờ môi kia, cũng thơm cũng ngọt như viên kẹo này chứ?
Hình Dật Minh nheo mắt, yết hầu khẽ trượt lên xuống, tháo vỏ viên kẹo kia ra cho vào miệng. Đúng là thần trí của anh bắt đầu bất ổn rồi, suy nghĩ lung tung. Kẹo vừa chạm đầu lưỡi, vị ngọt và mùi thơm liền tràn ra khắp khoang miệng. Kẹo sữa dâu của Bạch Miên…quả thật rất ngọt rất thơm.
Bạch Miên thấy người ta chịu ăn đồ ăn mình đưa, liền vui vẻ ra mặt, cũng đưa tay ra tháo một viên kẹo sữa dâu rồi tự mình nhấm nháp.
Sau đó, cô đứng lên nắm cổ tay Hình Dật Minh, kéo anh vào phòng vẽ tranh của cô. Hình Dật Minh cũng bị hành động đột ngột này của Bạch Miên làm cho hết hồn. Nhưng rất nhanh đã ổn định lại tâm tình. Hôm nay trái tim của anh có chút mất ổn định, mất ổn định đến sắp quen với cảm giác này luôn rồi.
Anh chậm rãi bước theo sự lôi kéo của Bạch Miên, đứng trước căn phòng kia. Đây là lần đầu tiên Hình Dật Minh được dẫn vào nơi vẽ tranh của họa sĩ. Phòng vẽ của Bạch Miên rất rộng, bên trong khá trống trải. Ngoài vài khay kệ dùng để đừng màu vẽ và họa cụ của cô ra thì không còn gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-la-cua-nguoi-em-la-cua-anh/3414513/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.