Vincent chăm chú nhìn thái độ của Bạch Miên, thấy cô im lặng, đành lấy danh thiếp ra.
“Bạch Miên, em nghĩ sao? Đây là danh thiếp của tôi, nếu em cảm thấy có hứng thú. Hãy liên hệ với tôi, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc chi tiết.”
Bạch Miên nhìn tấm danh thiếp kia, lập tức đưa hai tay ra nhận lấy. Môi nhỏ ấp a ấp úng.
“Em…em…vâng. Cảm ơn anh. Em sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng.”
Vincent gật đầu với cô, lại cúi đầu xem đồng hồ.
“Ừ. Vậy tôi về trước nhé. Rất mong đợi liên hệ của em.”
Bạch Miên nghe vậy liền cúi đầu chào Vincent. Đợi đến khi Vincent đi rồi, Bạch Miên vẫn đứng đơ ra tại chỗ.
Mộ Viễn thấy vậy liền đẩy vai cô một cái rồi trêu.
“Tỉnh táo lại đi.”
Bạch Miên lúc này mới hơi giật mình, giọng nói vẫn mang đầy sự hoang mang.
“Anh, mau đánh em một cái. Chuyện này là thật hay là mơ vậy? Thần tượng của em lại mời em hợp tác cùng anh ấy ư?”
Mộ Viễn thở dài, đáp lời cô: “Là thật.”
Anh lại ngẫm nghĩ một lúc. Không lẽ thời của con bé này tới rồi ư? Hôm qua thì câu được một Hình Dật Minh. Hôm nay lại câu tới một Vincent. Đúng thật là…
…
…
…
Sau lời đề nghị kia, Bạch Miên bắt đầu mơ màng. Mộ Viễn cũng chưa đưa ra ý kiến gì quá nhiều với cô, muốn để cho cô có thời gian tiếp thu và bình tĩnh lại. Thêm nữa, hiện tại anh cũng không rảnh để ý đến cô nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-la-cua-nguoi-em-la-cua-anh/3414507/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.