Bạch Miên nói xong câu kia, thấy Hình Dật Minh lại gật đầu một cái cô mới yên tâm quay về chỗ ngồi của mình.
Mộ Viễn lúc này nhìn đồng hồ, thấy cũng nên ra về rồi, anh lên tiếng giục.
“Nếu như đã bàn chuyện xong, vậy về nhé? Bạch Miên, em về nhà hay sao? Anh chở em về nhé?”
Hình Dật Minh nghe tới đây liền rất tự giác xung phong: “Bạch Miên để tôi chở cũng được, không phải vừa nãy cậu bảo bận sao? Đi đi.”
Mộ Viễn trợn mắt nhìn Hình Dật Minh, mình bảo bận khi nào cơ chứ?
“Hình ca, em…shhhh…”
Không đợi Mộ Viễn nói hết lời, ở dưới bàn Hình Dật Minh đã giơ chân đá một phát vào chân Mộ Viễn. Mộ Viễn chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Hình Dật Minh, thấy người anh của mình vẫn ra vẻ đĩnh đạc, có điều ở một bên Bạch Miên không nhìn thấy, Hình ca ra sức nháy mắt liên hồi với Mộ Viễn.
Mộ Viễn: “........”
Được rồi, đã hiểu. Hai người các người được lắm, vừa gặp nhau buổi đầu tiên đã cho tôi ra rìa.
Mộ Viễn liếc xéo Hình Dật Minh một cái rồi mới quay sang nhìn Bạch Miên.
“Anh quên mất. May là có Hình ca nhắc nhở. Vậy để Hình ca đưa em về nhé?”
Bạch Miên hiện tại còn vài chuyện muốn bàn bạc với Hình Dật Minh, cho nên đối với chuyện này cô vô cùng nguyện ý, liền gật đầu.
Mộ Viễn nheo nhìn Bạch Miên, lại nhìn Hình Dật Minh đang có chút đắc ý ở phía đối diện, sự tò mò trong lòng lại càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-la-cua-nguoi-em-la-cua-anh/3414503/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.