Chương trước
Chương sau
Bạch Miên nói xong câu kia, thấy Hình Dật Minh lại gật đầu một cái cô mới yên tâm quay về chỗ ngồi của mình.

Mộ Viễn lúc này nhìn đồng hồ, thấy cũng nên ra về rồi, anh lên tiếng giục.

“Nếu như đã bàn chuyện xong, vậy về nhé? Bạch Miên, em về nhà hay sao? Anh chở em về nhé?”

Hình Dật Minh nghe tới đây liền rất tự giác xung phong: “Bạch Miên để tôi chở cũng được, không phải vừa nãy cậu bảo bận sao? Đi đi.”

Mộ Viễn trợn mắt nhìn Hình Dật Minh, mình bảo bận khi nào cơ chứ?

“Hình ca, em…shhhh…”

Không đợi Mộ Viễn nói hết lời, ở dưới bàn Hình Dật Minh đã giơ chân đá một phát vào chân Mộ Viễn. Mộ Viễn chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Hình Dật Minh, thấy người anh của mình vẫn ra vẻ đĩnh đạc, có điều ở một bên Bạch Miên không nhìn thấy, Hình ca ra sức nháy mắt liên hồi với Mộ Viễn.

Mộ Viễn: “........”

Được rồi, đã hiểu. Hai người các người được lắm, vừa gặp nhau buổi đầu tiên đã cho tôi ra rìa.

Mộ Viễn liếc xéo Hình Dật Minh một cái rồi mới quay sang nhìn Bạch Miên.

“Anh quên mất. May là có Hình ca nhắc nhở. Vậy để Hình ca đưa em về nhé?”

Bạch Miên hiện tại còn vài chuyện muốn bàn bạc với Hình Dật Minh, cho nên đối với chuyện này cô vô cùng nguyện ý, liền gật đầu.

Mộ Viễn nheo nhìn Bạch Miên, lại nhìn Hình Dật Minh đang có chút đắc ý ở phía đối diện, sự tò mò trong lòng lại càng dâng tràn. Rốt cuộc là Hình ca đã dùng chiêu gì mà có thể khiến con bé sống cách biệt với xã hội như Bạch Miên chỉ trong vài tiếng đồng hồ đã dễ dàng thân cận với anh như vậy? Vô cùng quái lạ!

Nhưng mà, hiện tại cứ đi về trước đã. Mọi chuyện đợi bữa khác gặp Hình ca lại nói sau.



“Vậy Hình ca đưa Bạch Miên về giúp em nhé, em đi trước đây.”

Hình Dật Minh gật đầu, Bạch Miên cũng vẫy tay chào tạm biệt Mộ Viễn. Đợi Mộ Viễn đi rồi thì Hình Dật Minh cùng Bạch Miên cũng đi xuống hầm lấy xe. Lúc cả hai đã yên vị ngồi vào xe, Bạch Miên báo địa chỉ xong, đợi anh lái đi mới lên tiếng bắt chuyện.

“Hình ca, vậy thường thì giờ nào anh sẽ rảnh?”

Hình Dật Minh suy ngẫm một chút rồi nói: “Không có giờ giấc cố định nào cả, gần như làm việc từ sáu, bảy giờ sáng đến mười hai giờ đêm, tùy ngày.”

Bạch Miên: “..........”

Hình Dật Minh thấy cô nghe xong câu trả lời thì không lên tiếng nữa, anh đành đánh mắt sang nhìn cô. Thấy gương mặt lạnh lùng kia của cô đang chuyển thành ngốc nghếch nghệt cả mặt ra. Anh lại phì cười.

“Yên tâm, đợi sau hôm nay tôi sẽ gửi một bản lịch trình chi tiết của tôi cho em. Sau đó chúng ta sẽ bàn bạc vấn đề này nhé?”

Bạch Miên lúc này mới thở phào một hơi, gật gật đầu. Sau đó nhớ lại anh đang lái xe, không thấy được hành động của cô nên ‘ừm’ một tiếng. Không gian trong xe lại rơi vào tĩnh lặng.

Bạch Miên lại lâm vào suy nghĩ riêng của bản thân. Xem ra thái độ của Hình Dật Minh vô cùng hợp tác, chắc cô không cần phải làm bản hợp đồng đâu nhỉ? Dù sao Bạch Miên cảm thấy là anh cũng không phải con người lật lọng gì…chắc là vậy…Nghĩ tới đây, bỗng dưng Bạch Miên hơi hoang mang, lại lúng túng.

“Hình…Hình ca…vậy…vậy…hợp đồng…”

Bạch Miên vừa nói ra hai chữ kia, Hình Dật Minh liền hiểu.

“Muốn ký hợp đồng sao? Em soạn hay tôi soạn?”

Bạch Miên nghe vậy liền vui vẻ đẩy trách nhiệm sang cho anh: “Anh soạn đi.”

Chậc, mặc dù cô biết tổng giám đốc bận lắm, nhưng anh chắc chắn có tới mấy thư ký riêng, mấy trợ lý riêng, tùy tiện kêu một người soạn một bản hợp đồng là được. Còn người ‘nghèo khổ’ như cô, vừa là sinh viên vừa là họa sĩ, thực sự mà nói thì cũng không có rảnh rang mấy.



Ban đầu khó mở miệng hỏi anh là do cô sợ anh nghĩ mình không tin tưởng anh. Dù sao điều kiện của cô có chút khó khăn, nên nói gì cũng ngại mở miệng. Nhưng Hình Dật Minh nói chuyện rất thoải mái dễ chịu, lại nhanh gọn dứt khoát. Hợp ý Bạch Miên vô cùng.

Hình Dật Minh ngồi một bên cũng có vài suy nghĩ riêng, cảm thấy tính cách của Bạch Miên ban đầu là mình tự suy diễn ra. Đúng là trông mặt mà bắt hình dong rồi. Tính cách của cô hình như cũng không hẳn là lạnh lùng. Hoặc có thể nói, cô sẽ chỉ im lặng và lạnh lùng với những đối tượng mà cô không muốn tiếp xúc thôi.

Nghĩ tới đây, Hình Dật Minh lại nhớ tới những động tác vô cùng tự nhiên và thân mật giữa Mộ Viễn và Bạch Miên…Hừ, phải tìm cơ hội hỏi kỹ lại xem mối quan hệ giữa hai người này là gì. Hiện tại mặc dù Bạch Miên ngồi kế bên, nhưng anh và cô cũng mới vừa quen biết, không tiện hỏi những vấn đề này. Có điều, ban nãy Mộ Viễn hình như đã hiểu ý đồ của anh, vậy mà vẫn diễn suất theo, xem ra anh không cần hỏi cũng có đáp án rồi.

Rất nhanh, Hình Dật Minh đã lái xe đến nơi ở của Bạch Miên. Ở đây là một khu chung cư bình dân, nhìn sơ lược bên ngoài thì chắc cũng là chung cư mới. Nơi này cách công ty và chỗ ở của Hình Dật Minh cũng không quá xa, tầm 15 phút đi xe là tới chỗ anh. Vậy nên chuyện làm người mẫu cho cô, xem ra cũng khá thuận tiện chứ không quá khó khăn.

Bạch Miên cảm ơn Hình Dật Minh xong thì xuống xe, trước khi lên nhà còn vẫy vẫy chiếc danh thiếp của Hình Dật Minh trong tay.

“Tôi sẽ sớm liên hệ với anh.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh

2. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây

4. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!

=====================================

Hình Dật Minh cười gật đầu: “Rất chờ mong.”

Sau câu đó, Bạch Miên cũng gật gật đầu rồi lại vẫy tay tạm biệt anh lần nữa, gõ giày cao gót lên nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.