"Anh điên rồi Alexander, chúng ta không thể nào giữ lại đứa bé được!"- Olwen gào lên, cố gắng kìm chế để không đập vỡ tất cả những gì nằm trong tầm với.
"Tôi van xin cô, nó là một sinh mệnh sống, nó không có tội tình gì cả, nó thậm chí còn chưa thành hình."
Alexander tuyệt vọng khẩn nài.
"Im đi, tôi không đến để thương lượng, tôi tới để thông báo. Thứ sáu tuần sau tôi sẽ đi gặp bác sĩ, anh chỉ cần biết vậy. Chuyện của chúng ta tới đây thôi."
"Làm ơn mà Olwen. Đứa trẻ là con của chúng ta, đừng bóp chết nó từ trong trứng..."
"Chúng ta? CON CỦA CHÚNG TA?"
Olwen bị đạp trúng vảy ngược, cô điên tiết, vơ lấy lọ hoa đập mạnh xuống đất. Chiếc lọ vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh sắc nhọn rải rác khắp nơi. Cô run người:
"Nghe cho rõ, tôi và anh là một tai nạn, thứ trong bụng tôi là một sai lầm. Không có chúng ta nào ở đây cả, cũng không có đứa con nào ở đây hết. Giờ thì tránh ra!"
Alexander đột ngột quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, anh tuyệt vọng ngước lên:
"Olwen, tôi không có người thân, không có gia đình, đứa trẻ đối với cô có thể là một gánh nặng. Nhưng với tôi, nó là tất cả những gì tốt đẹp nhất. Tôi cầu xin cô, đừng vứt bỏ nó."
Nhìn người đàn ông khốn khổ dưới chân của mình bằng ánh mắt thương hại, cô hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh.
"Alex, đứng lên đi."
Olwen cúi người, hành động thì dịu dàng gỡ đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-doat-my-nhan/2711752/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.