Thanh Ngọc bị lời nói trịnh trọng của Minh Hoa Dung khiến cho hoảng sợ, sau khi nghe xong vẻ mặt kiên định nói: “Ta nguyện theo tiểu thư đến đế kinh.”
“Ngươi đã nghĩ kĩ rồi?” Tuy rằng biết theo tính tình của Thanh Ngọc, đi theo chính mình sẽ là một trợ lực lớn, nhưng Minh Hoa Dung vẫn là hy vọng cho nàng có lựa chọn. Nếu không bị chính mình cuốn vào nơi thị phi biết đâu nàng lại tìm được hạnh phúc của mình.
“Tiểu thư, Thanh Ngọc không sợ chịu khổ, cũng không sợ chịu uất ức, nguyện ý theo tiểu thư đến đế kinh.” Thanh Ngọc không chút nào né tránh nhìn lại Minh Hoa Dung, ánh mắt thập phần kiên quyết: “Từ nhỏ ta đã không có cha mẹ, sau khi ca ca cưới tẩu tử xong không thể dung nạp ta, vốn muốn bán ta cho một lão già nhà giàu hơn sáu mươi tuổi, ta liều chết không theo, tìm người môi giới tự bán mình rồi tự trốn thoát. Nhiều năm qua như vậy tiểu thư đối đãi với ta rất tốt, mặc dù ta không đọc sách, nhưng mà biết đạo lý làm người có ơn phải báo. Tiểu thư, ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngươi, sẽ vẫn hầu hạ ngươi thật tốt, để cho ta theo tiểu thư đến đế kinh đi.”
Tuy rằng đã sớm biết lựa chọn của Thanh Ngọc, nhưng nghe đến lời từ đáy lòng nói ra, Minh Hoa Dung như trước cảm động không thôi. Nàng mới vừa nói chuyện, đột nhiên nhãn quang chợt lóe, lời nói đến bên miệng lại đổi thành: “Tốt lắm, hy vọng ngươi nhớ rõ lời nói hôm nay. . . . . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-dau-gia-toc/75647/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.