Bất kể là chuồng gia súc của khách điếm hay là chuồng ngựa tu sửa hoàn hảo của nhà quan lại, cho dù là có quét tước sạch sẽ như thế nào cũng không thể thoát được cảnh vẫn có mùi hôi thối. Đến ngay cả người trông ngựa cũng không chịu nổi, trừ lúc cho ăn hoặc quét dọn thì đều ở trong phòng cách xa nơi này. Nhất là lúc mùa đông gió lạnh thấm xương thế này, đến bờ hồ đốt đám lửa nhỏ, mang theo đĩa lạc và thịt heo, thêm vài vò rượu để uống tìm niềm vui, ai còn có tâm tư để ý đến dị động ở bên ngoài. 
Người trông coi lười biếng, điều này thật tiện cho Minh Hoa Dung. Nàng đứng ở con hẻm ít khi có người đi lại, lưu ý động tĩnh xung quanh chuồng ngựa một cách vô cùng kiên nhẫn. 
Thấy Hứa ma ma từ đầu còn cố sức muốn thoát khỏi dây trói, sau đó mệt mỏi ngồi trên mặt đất không nhúc nhích, nhưng người mà Minh Hoa Dung chờ vẫn chưa thấy xuất hiện. 
Minh Hoa Dung chờ đến nỗi tay lạnh cóng nhưng trên mặt vẫn không hề có chút tức giận nào. Hứa ma ma không có khả năng sẽ phải nơi này lâu dài, tuy bây giờ Bạch thị đang tức giận nhưng rốt cuộc vẫn sẽ nhớ đến con chó trung thành này, nếu người kia muốn làm cái gì thì nhất định phải thừa dịp này ra tay. 
Quả nhiên, sau một lát, có người đến gần chuồng ngựa. Trong tay người này cầm một cái chổi, trước người căng phồng, tựa hồ giấu gì trong đó. Bước chân của người này rất chấm, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-dau-gia-toc/1965941/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.