Ngày đó, Minh Hoa Dung ở lại chỗ Lâm thị đến tận lúc dùng cơm tối, đợi sau khi hẹn Minh Đàn Chân sáng mai cùng đi học xong, nàng mới chịu ra về.
Trước khi rời đi, Lâm thị còn cố ý tặng cho nàng một phần lễ vật. So với những phần lễ ra mắt bình thường, những thứ này quả thật quý giá hơn rất nhiều: một bộ áo choàng lông cáo, vài cuộn vải vóc và hai mươi mấy thỏi vàng bạc. Bà thủ tiết (ở góa) từ trẻ, con cái đều còn nhỏ, tiền thu nhập mỗi tháng cũng chỉ có chút ít bạc mà thôi, những thứ này đã là thứ tốt nhất của bà rồi.
Minh Hoa Dung biết đại bá mẫu thấy nàng quần áo phong phanh nên mới hảo tâm tặng lễ, bởi vậy nàng cũng không có giả bộ từ chối, chỉ cúi đầu cảm tạ rồi nhận lấy. Kiếp trước nàng quản lí việc làm ăn cho Trần gia, mỗi ngày thu vào không dưới mấy vạn lượng bạc, còn có thứ quý giá gì nàng chưa từng thấy qua? Nàng thản nhiên thu nhận những vật này, trong lòng ngoại trừ cảm động và hoài niệm chuyện cũ ra thì không có thêm suy nghĩ gì khác, nhưng sự “thản nhiên” này rơi vào mắt người khác lại biến thành một hành động mang theo một tầng “thâm ý”.
“Phu nhân, vị Đại tiểu thư phòng hai này quả là mắt cao hơn đầu, người đưa cho nàng nhiều đồ như vậy mà nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn thêm một cái, chỉ nói một câu “cảm ơn” rồi thản nhiên nhận luôn, không chừng trong lòng nàng còn chê ít nữa ấy chứ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-dau-gia-toc/1965938/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.