Phương Giải chậm rãi đi tới gần ngai vàng hoa sen, nhìn kỹ một lúc không nhịn được cười hỏi:
- Ta muốn biết, Đại Luân Minh Vương biết được mình là con rối từ khi nào?
Thanh âm đáp:
- Có lẽ ngay từ đầu hắn đã biết, có lẽ tới lúc cuối hắn cũng không thể xác định được.
Phương Giải xoay người:
- Mang ta đi nhìn?
- Đi thẳng, quẹo trái, lên núi, có một con đường nhỏ thông vào trong núi.
Câu trả lời rất đơn giản.
Đám người Phương Giải đi theo chỉ điểm của thanh âm tới phía sau điện Đại Luân Minh Vương, theo con đường nhỏ đi vào trong núi. Con đường này cực kỳ hiểm trở, người bình thường là không đi nổi. Mọi người hay nói Đại Luân Tự là ngôi chùa trên không, bởi vì phần lớn kiến trúc được xây dựng trên vách núi dựng đứng. Ngay cả những con đường đi lên điện cũng là đá xanh khảm vào vách núi.
Đi trên con đường như vậy, chỉ sợ ngã xuống vực sâu không đáy.
Theo con đường nhỏ đi được một đoạn thì thấy ngã rẽ.
Lên trên không đường, xuống dưới có đường.
- Lúc trước Tang Loạn lựa chọn ở đây, hắn lựa chọn tiếp tục đi lên trên.
Thanh âm nói.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Để ta đi xuống quan sát trước đã, rồi mới đi lên xem.
Thanh âm trầm mặc một lúc rồi cười nói:
- Ngươi rất tham.
Phương Giải cười cười:
- Không tham thì đâu có ngày hôm nay?
Thanh âm không vang lên nữa, coi như là cam chịu.
Đoàn người theo con đường nhỏ đi xuống dưới, càng đi càng hẹp. Đi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1571009/chuong-1535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.