Cảnh sắc đã không còn quan trọng.
Kỵ binh dò đường không thể không kéo mặt nạ bảo vệ xuống. Bão cát thổi vào mặt với cường độ không lớn nhưng dày đặc khiến người ta khó mở được mắt. Ở Tây Bắc khí trời như vậy là rất bình thường. Phương Giải ngồi trong xe ngựa nhìn những cơn gió cuốn lên cát vàng, liền nhớ tới khoảng thời gian mình làm thám báo ở Phan Cố.
Thiếu niên giấu trong tuyết bắn trộm không dám giết người kia, hiện tại đã chạy ở trước mọi người.
Có những lúc, Phương Giải hoài nghi kinh nghiệm mà mình trải qua chỉ là một giấc mộng dài. Lúc mở mắt, mình vẫn còn nằm ở căn phòng ngủ kiếp trước, bên cạnh đặt vài cuốn truyện tranh. Nhiệt độ trong căn phòng khiến người ta lưu luyến không rời khỏi giường, mà hắn thì sẽ ngây ngốc nhìn cành cây bên ngoài cửa sổ một lúc lâu.
Nhưng, đây không phải là giấc mộng.
Hắn nhớ tới bản thân kiếp trước, một người đơn thuần như vậy.
Mà hiện tại hắn không thể không trở thành một người ác nghiệt bình tĩnh khiến đôi khi ngay cả hắn cũng cảm thấy sợ chính mình.
- Chúng ta sẽ gặp phải thứ có hình hài như thế nào?
Hạng Thanh Ngưu đang nhắm mắt ngồi một bên đột nhiên hỏi.
- Hình hài?
Phương Giải lắc đầu:
- Có lẽ không phải một người, mà là một máy móc.
- Ngươi có rất nhiều chuyện không nói với ta.
Hạng Thanh Ngưu nói.
Phương Giải sửng sốt, không đáp lại.
Hạng Thanh Ngưu mở mắt, nhìn Phương Giải, cười nói:
- Ta biết mỗi người đều có chuyện xưa của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1571007/chuong-1533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.