- Nhưng chúng ta vẫn chưa biết kẻ địch là những ai.
Ngô Nhất Đạo thở dài, ngữ khí trầm trọng:
- Trường An là một tòa đô thành chưa từng thay đổi qua. Nó vẫn luôn như thế qua nhiều năm, mặc kệ chủ nhân của nó là ai. Cho dù người của Dương gia mở rộng quy mô thành Trường An lên gấp đôi, nhưng nó vẫn như vậy. Bất kỳ người nào tiến vào Trường An, đều có cảm giác Trường An trang nghiêm, hùng vĩ, khó có ai có thể thay đổi được.
Đây cũng là cảm giác của Phương Giải.
Phương Giải không chỉ một lần cảm thán qua, thành Trường An quá quy củ, quá trang nghiêm, khiến người ta buồn chán.
- SẼ thay đổi.
Phương Giải dựa ra đằng sau:
- Lần đầu tiên tiến vào Trường An, ta có cảm giác như đứng ở trước ngọn núi lớn, cho dù ngẩng đầu lên nhìn, cũng không nhìn thấy chỗ cao nhất của ngọn núi. Về sau khi ta đã đứng trên đỉnh núi thì ta mới phát hiện…kỳ thực đỉnh núi không có nghĩa lực lượng mạnh nhất.
Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng:
- Ta vẫn có ảo giác rằng, trong lịch sử hơn nghìn năm qua, đều có một lực lượng vô hình nào đó khóng chế. Người của Dương gia liều mạng giãy dụa, cũng không thể thoát khỏi số mệnh đó.
- Không!
Phương Giải lắc đầu:
- Dương Dịch đã xé rách được một lỗ hổng rồi.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:
- Bất kỳ lực lượng gì cũng không phải là vô hình, đều có dấu vết để lần theo. Chẳng qua nó giấu quá sâu, không hành động trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570969/chuong-1495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.