Đông Cương
Mặt trời buổi sáng sớm dường như không muốn bỏ qua phấn khích của nhân gian dù chỉ một giây, cho nên nhẹ nhàng tán đi những đám mây lơ lửng. Nó đang đợi một tuồng kịch lớn bắt đầu diễn, có lẽ ngay cả nó cũng biết tuồng vui này không thể bỏ qua. Nhưng có lẽ nó không chịu được sự máu tanh của tuồng vui này.
Tất cả kỵ binh đang chờ xuất phát.
- Ta giao tất cả bộ binh cho Hầu gia.
Phương Giải nhìn Ngô Nhất Đạo, nói:
- Cẩn thận phía sau. Tuy đã đàm phán với Mộc Quảng Lăng và Ngụy An, nhưng hai người này đều không đáng tin hoàn toàn.
- Thần ghi nhớ.
Ngô Nhất Đạo cúi đầu.
Phương Giải nhảy lên lưng ngựa, có chút hoài niệm bạch sư Hỗn Độn của mình.
Tuy nhiên, vì phòng ngừa vạn nhất hắn đã lưu lại Hỗn Độn bên cạnh Tang Táp Táp. Thành Trường An gió nổi mây phun, bạch sư là bố trí cuối cùng. Nếu Tang Táp Táp và Ngô Ẩn Ngọc phải dựa vào bạch sư để chạy trốn thì chứng tỏ thế cục của Trường An đã không thể khống chế.
Phương Giải không nói thêm gì nữa, khoát tay ra hiệu cho đại quân xuất phát.
Tiếng kèn vang lên, đội binh mã bắt đầu xuất phát.
Khói bụi cuồn cuộn.
- Yến Cuồng đang ở đâu?
Phương Giải hỏi.
Liêu Sinh đáp:
- Hôm trước nhận được tin, Yến tướng quân đã mang theo đội ngũ tới Sơn Hải Quan. Tuy nhiên vật kia quá lớn và nặng, hơn nữa lúc vận chuyển cần phải cẩn thận, một khi sơ sẩy là toàn quân sẽ bị diệt. Hơn nữa Mộc phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570941/chuong-1467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.