Đã lâu rồi Ngụy An không khẩn trương như vậy. Từ sau chiến loạn Đông Cương, kỳ thực đội của y một mực ở hậu phương. Tuy ở trận chiến đảo Bồng Lai đánh ra khí thế của Mộc phủ binh, cũng đánh ra lòng kiêu ngạo của người Hán, nhưng vẫn có rất nhiều tướng lĩnh Mộc phủ cảm thấy vô lực và sợ hãi.
Ngay cả Mộc Quảng Lăng cũng bắt đầu thay đổi tâm tính, huống chi là bọn họ.
Kỳ thực người với người khác nhau không quá lớn.
Lúc mới loạn, triều đình liên tiếp hạ lệnh triệu tập chiến binh đóng giữ ở các địa phương, nhưng có mấy Đại tướng quân nghe theo hiệu lệnh đi lên chiến trường? Bọn họ có thể nhìn xa hơn người bình thường, nhưng vì lợi ích không thể không ngăn cản mình bước lên. Nếu bọn họ phụng mệnh đi lên chiến trường, vậy thì bọn họ chưa chắc bảo vệ được quân đội của mình. Lúc đó, những người có binh lực trong tay đều nghĩ tới một chuyện.
Mặc kệ loạn thành cái dạng gì, chỉ cần có binh quyền trong tay, tương lai liền có cơ hội.
Hiện tại suy nghĩ của Ngụy An cũng không kém là bao nhiêu. Tuy y còn chưa có suy nghĩ làm phản Mộc phủ, nhưng y biết hiện tại Mộc phủ coi trọng mình không phải vì bản thân mình, mà là vì binh quyền trong tay mình. Giờ ở Đông Cương đã có rất nhiều gia tộc không nghe theo chỉ huy của Mộc phủ. Mà đám lục lâm giang hồ từng phụ thuộc vào Mộc phủ kia cũng cách Mộc phủ càng lúc càng xa.
Nguy An lo lắng là, một khi mình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570912/chuong-1438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.