Phương Giải xuống xe ngựa, đứng ở ven đường nhìn đội ngũ đi qua, trong lòng đầy cảm xúc. Hạng Thanh Ngưu cưỡi một con lừa không biết kiếm ở đâu đi tới, nhìn Phương Giải, hỏi:
- Cảm ngộ ra gì à?
Phương Giải nhìn y:
- Vật cưỡi không tồi.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu đắc ý nói:
- Nhìn khắp đại quân, chỉ có ta là độc nhất vô nhị.
Phương Giải lắc đầu:
- Là con lừa độc nhất vô nhị.
Hạng Thanh Ngưu rất ít khí thắng khi đấu võ mồm với Phương Giải, cho nên không tiếp tục ở đề tài này nữa:
- Nhìn vẻ hồn bay phách lạc của ngươi, có phải vừa bị lão già kia mắng phải không? Ngươi đã là nhân vật lớn rồi, nói chuyện với tù binh cả ngày mà còn rơi vào thế hạ phong, thật là kém cỏi. Nếu không ngươi tới Nhất Khí Quan làm đồ đệ của ta đi, ta sẽ dạy ngươi tìm ra phương hướng của nhân sinh.
Phương Giải không để ý tới y, im lặng một lát mới mở miệng nói:
- Ngươi từng có kinh nghiệm trò chuyện vui vẻ với một người xa lạ ở một nơi xa lạ không?
Hạng Thanh Ngưu cẩn thận nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
- Chưa từng. Lúc trước khi gặp người lạ, câu đầu tiên của ta thường là lừa gạt người ấy. Mà ngươi là một trong những người bị ta lừa.
Tâm cảnh của Phương Giải lập tức bị Hạng Thanh Ngưu phá hư. Hắn lườm Hạng Thanh Ngưu một cái, kéo y xuống khỏi lưng con lừa:
- Vì sao những kẻ mặc đạo bào như ngươi đều thích cưỡi lừa vậy?
Hạng Thanh Ngưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570910/chuong-1436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.