Mông Liệt ngồi lên một tảng đá ở ven đường. Nếu không phải có bộ quần áo mơ hồ nhìn ra được thân phận, thì từ xa xa nhìn bộ dáng cô đơn kia, chẳng khác nào dân chạy nạn. Chỉ có điều bộ trang phục này cũng đã rất bẩn thỉu. Đường đường một vị tướng quân Vương Đình lại chật vật như vậy, thật là thê lương.
Y ngồi ở đây chờ thám báo trở về.
Nhai Sơn có nguồn nước. Một người từng làm thợ săn nhiều năm như Mông Liệt hiểu rất rõ một điều rằng, càng là nơi thoạt nhìn an toàn, thì đều là biểu hiện giả dối. Đoạn đường vài ngàn dặm này không thấy một đội quân người Hán chính quy nào ngăn cản, nhưng trong lòng Mông Liệt vẫn thấp thỏm không yên.
Y không phải kẻ ngốc, cho nên từ lâu đã đoán được lời đồn Mông Ca đã chết lưu truyền như thế nào. Nếu người Hán đã nghĩ ra được một chiến thuật như vậy, thì khả năng lại có một kế khác là rất lớn. Sở dĩ y vẫn tránh đi mấy tướng quân Vương Đình khác, không phải vì y e ngại bọn họ, mà một mực lo lắng rằng, một khi người Mông Nguyên tự chém giết lẫn nhau, người Hán đột nhiên xông tới, thì chính là tai họa ngập trời.
Kỳ thực Mông Liệt đang chờ đợi người Hán xuất hiện.
Nhưng từ lúc xuất hiện lời đồn tới hiện tại, đã gần một năm rồi. Cho dù từ lúc y trở mặt cãi nhau với các tướng quân Vương Đình khác, thì cũng gần nửa năm. Quân đội người Hán thủy chung không xuất hiện. Chỉ có đám lưu dân bất chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570891/chuong-1417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.