- Vượt qua mảng thảo nguyên này là tới.
Đã tới đây, đầu bếp liền nhớ lại không ít:
- Ta nhớ năm đó khi ta tới vẫn là một lão già hào hoa phong nhã. Lúc dẫn theo mấy đứa trẻ đi qua đây còn từng giận dữ giết một đội lang kỵ muốn ức hếp dân chúng. Lúc ấy ta không ra tay, mà mấy đứa trẻ kia cũng không có tu vị gì. Nhưng giết người hình như đã là bản năng trời sinh của bọn chúng. Ngoại trừ đứa nhỏ Thạch Loan hiền lành kia, những đứa khác đều ra tay.
- Trong lòng mỗi người đều cất giấu một con mãnh thú.
Đầu bếp thở dài nói:
- Trận giết chóc đó là lần cuối cùng bọn nhỏ nhìn thấy đông người. Ta không ngờ bọn nhỏ lại sống sót được ở một nơi lạnh khủng khiếp như vậy. Kỳ thực sau khi đưa bọn nhỏ tới đây ta liền quên đi chuyện này. Dù sao lúc đó vừa lúc sư phụ ta mất, ta chỉ biết tập trung vào việc nấu ăn.
- Có lẽ vì trận giết chóc này, mà khiến trong lòng bọn nhỏ có thay đổi.
Đầu bếp áy náy nói:
- Giờ nghĩ lại, đưa bọn nhỏ tới đây chẳng quan tâm, quả thực quá mức.
- Vạn lão gia tử chưa từng hỏi lại chuyện này?
Phương Giải hỏi.
Đầu bếp nghĩ một lát rồi lắc đầu:
- Chưa từng, thật giống như ông ấy còn quên thấu triệt hơn ta.
Hạng Thanh Ngưu hừ một tiếng:
- Sư phụ của ta không sẽ không quên nhanh như vậy đâu.
Đầu bếp nói:
- Có lẽ là ông ấy cố ý quên.
- Vì sao?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570869/chuong-1395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.