- Giữa ta và ngươi không có lời gì để nói.
Bùi Sơ Hành cắn răng đáp.
- Có lẽ là có.
Phương Giải dựa người vào tảng đá, ánh mắt có chút thê lương:
- Ta luôn cảm thấy ngươi không phải là kẻ địch của ta, hiện tại cũng vậy. Lúc phụ thân ngươi chết, ta không ở Trường An, nên mới không kịp cứu viện.
- Câm miệng.
Bùi Sơ Hành giận dữ hét lên:
- Ngươi sẽ cứu ông ấy? Ngươi chỉ ước gì ông ấy chết đi.
- Sai rồi.
Phương Giải lắc đầu:
- Mặc kệ phụ thân ngươi đã làm gì thì lúc trước ông ấy không có ý đồ xấu với ta, cho nên vì sao ta phải giết ông ấy? Lúc trước ta xuôi nam, có tặng cho phụ thân ngươi một cái kính. Phụ thân ngươi nhớ ân tình này, thinh thoảng tiết lộ cho ta một vài tin tức. Sau đó ta từng phái người tiến vào kinh thành biếu bạc cho phụ thân ngươi, lại thu được không ít tin tức. Bất kể như thế nào, ta và ông ấy không tính là kẻ thù.
Bùi Sơ Hành sửng sốt, y không biết việc này.
- Nếu lúc ấy ta ở Trường An, ta sẽ cứu ông ấy.
Phương Giải cười nói:
- Mặc kệ ngươi tin hay không, những bạn học lúc trước ở Diễn Võ Viện không còn vài người sống. Di Thân Vương tạo phản, có bốn năm phần bạn học dính vào đó. Về sau Dương Dịch giết người, lại liên lụy thêm hai, ba phần. Phần còn lại, hơn nửa chết trong chiến đấu.
- Ta không cần lòng thương hại của ngươi.
Bùi Sơ Hành rống giận.
- Thương hại những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570851/chuong-1377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.