Phương Giải đứng dậy muốn đi, Mông Ca vô thức giơ tay ngăn cản lại.
Gã tiến một bước cản trước người Phương Giải, hai mắt lóe lên vẻ thất vọng. Nhưng sau khi ngăn cản Phương Giải, gã lại không biết nên nói gì để khuyên hắn. Lúc này Mông Ca thật giống như một người bệnh đi khắp nơi tìm cách chữa. Có người chỉ cho gã một vị Thần y có thể cứu được gã. Vị Thần y này chính là cây cỏ cứu mạng với gã, gã đâu còn tâm tình nào khác, chỉ muốn Thần y này nhanh chóng chữa bệnh cho mình.
Ngay cả hoài nghi với người chỉ chỗ cũng không có.
- Phương Giải!
Mông Ca do dự một lát rồi nói:
- Thảo nguyên do ai làm chủ thoạt nhìn không liên quan gì tới ngươi, nhưng vì sao ngươi không nhìn xa hơn? Nếu thảo nguyên vẫn do thứ đó làm chủ, sớm muộn gì nó cũng gây họa tới Trung Nguyên, trừ khi ngươi chết…Ta không biết vì sao Tang Loạn nói chỉ có ngươi mới giúp được ta, ta cũng không biết vì sao thứ trong Đại Luân Tự kia muốn diệt trừ ngươi, nhưng ta lại biết, ngươi có thể uy hiếp được nó.
- Ngươi không coi nó là địch, nhưng nó lại coi ngươi là họa lớn trong lòng.
Phương Giải nhìn Mông Ca, mỉm cười lắc đầu nói:
- Đợi tới lúc ngươi biết làm sao để tạ tội với trăm họ người Hán bọn ta, thì hẵng nói tiếp. Đừng ngăn cản ta, chớ bức ta giết ngươi. Ngươi nên rõ ràng, ta không giết ngươi, là vì một khi ngươi sống, ta mới có lợi, chứ không phải là ta không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570831/chuong-1357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.