Tiêu Nhất Cửu nhìn thoáng qua cuốn sách mà Phương Giải lấy ra từ ống tay áo, sau đó giơ tay muốn nhận lấy. Nhưng mới đưa tới một nửa Phương Giải lại rút về, cười giảo hoạt nói:
- Mượn sách, tất nhiên phải đợi chủ đọc xong thì mới được mượn. Làm gì có chuyện chủ còn chưa đọc hết, khách đã muốn đọc trước rồi.
Tiêu Nhất Cửu nghiêm túc nói:
- Nắm đấm của ta lớn hơn, cho nên đạo lý là ở bên ta.
Phương Giải nhếch miệng:
- Lão đánh ta đi, đánh chết ta đi.
Tiêu Nhất Cửu sửng sốt, sau đó thở dài:
- Nắm đấm lớn cũng không bằng chơi xấu…Ta chỉ muốn biết, một người như Mông Ca suốt ngày mang theo vật đó bên cạnh, thì vật đó phải như thế nào.
Phương Giải nói:
- Sau khi đọc xong, tất nhiên ta sẽ cho lão mượn.
Hắn vừa nói vừa lật cuốn sách. Mới nhìn vài tờ liền biến sắc:
- Đây là bút ký của Đại Tự Tại…y nói…y nói trong Đại Luân Tự có một vị thần…
Phương Giải nhìn về phía Tiêu Nhất Cửu, trong mắt đầy hoảng sợ.
Tiêu Nhất Cửu cũng hơi sửng sốt, đột nhiên nhớ tới những lời nam tử áo trắng nói với mình và Trương Dịch Dương trước khi đi. Ngày đó trên lương đình của núi Võ Đang, nam tử áo trắng nói rằng y muốn đi về phía tây. Bởi vì y hoài nghi trên Đại Tuyết Sơn có thứ gì đó, nên muốn chứng thực. Từ đó về sau không còn gặp lại nam tử áo trắng kia nữa. Tiêu Nhất Cửu chắc chắn rằng, tu vị của nam tử áo trắng kia đã cực cao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570828/chuong-1354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.