Cực bắc
Thập Vạn Đại Sơn
Tuyết trắng xóa cả vùng đất, ngoài một màu trắng ra không nhìn thấy một màu gì khác. Ánh mặt trời chiếu vào tuyết, phản ra ánh sáng khiến mắt đau nhức. Một con tuyết ưng quanh quẩn trên bầu trời, dường như là phát hiện ra cái gì đó rồi lao xuống.
Nhưng nó thất vọng phát hiện, mình nhìn lầm.
Trên mặt tuyết không có vật gì di chuyển cả. Mắt của tuyết ưng rất tốt, cho dù là một con thỏ toàn lông là màu trắng thì chỉ cần nhảy một cái, nó cũng có thể phát hiện ra. Cho nên lúc nó lao xuống không thấy được cái gì, chỉ phải kêu lên một tiếng rồi lại bay lên cao.
Tuyết ưng bay quanh bầu trời một lát mới bay về hướng nam xa xa.
Ngay lúc tuyết ưng bay đi không lâu, một mảng tuyết nổi lên, sau đó có người ngẩng đầu nhìn lên trời, đẩy đẩy người bên cạnh:
- Đã bay xa rồi. Con vật kia mắt tinh thật, cẩn thận như vậy mà suýt nữa vẫn bị nó phát hiện.
Phì phì.
Trần Chấn Vũ nhổ tuyết ra khỏi miệng, ngẩng đầu nhìn lên trời:
- Thiên hộ, Kiêu Kỵ Giáo chúng ta vốn luôn đuổi theo sau người khác, hiện tại lại bị người khác đuổi theo…nghĩ lại mà thấy uất ức.
- Còn sống là tốt rồi.
Liêu Sinh cười cười:
- Thập Vạn Đại Sơn cất giấu một người có tu vị nghịch thiên như vậy, ta và ngươi chạy trốn được đã là quá may mắn rồi. Trạm gác ngầm mà chúng ta lưu lại và viện binh ở doanh trại Bắc Liêu đều bị tiêu diệt…Lần này trở về không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570826/chuong-1352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.