Phương Giải và thuộc hạ của hắn tâm địa đều giống nhau, nham hiểm như nhau.Mộc Nhàn Quân ngồi đối diện với Nạp Lan Định Đông, nói với sắc mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Chỉ có điều sự bình tĩnh này có lẽ là thoạt nhìn bề ngoài mà thôi.
Cho dù tâm trạng hiện giờ của Mộc Nhàn Quân đã có chuyển biến lớn, nhưng chỉ cần hắn nhìn thấy tay áo trống rỗng của mình thì lại nhớ đến quãng thời gian đã qua.
- Nham hiểm?Nạp Lan Định Đông lắc đầu, đổ đầy trà nóng vào cốc, nói:-Ta chỉ là tên võ phu, đâu có cái gì gọi là nham hiểm? Ta cũng không phải người Hán nhưng luôn bị người Hán các ngươi mắng là Bắc Liêu tộc ngu như heo.
Về phần ngươi và Chủ Công nhà ta có quan hệ, chẳng lẽ ngươi không nghĩ, cánh tay này sở dĩ không có, đầu sỏ gây nên không phải là chính ngươi sao?Sau một hồi trầm mặc, Mộc Nhàn Quân cười lạnh:
- Ngươi cố ý nói ra ta là con của Mộc Quảng Lăng trước mặt thuộc hạ của ta để đến đám người Sở Nguyên và Cừu Thất đều dùng ánh mắt đó nhìn ta, chẳng lẽ ngươi còn chưa đủ nham hiểm sao? Cái này không liên quan đến việc ta mất cánh tay, chỉ là bàn việc mà thôi.Nạp Lan Định Đông không nhịn được mà bật cười:
- Đừng u sầu như vậy! Nếu không phải Tiểu Thanh Tân Thiên hộ Y Thiên Trạch cứu ngươi thì ta cũng không biết rằng đại thủ lĩnh của Xích Mi quân lại là Tiểu công gia đại nạn không chết của Mộc phủ đâu.
Ta mang binh một ngày một đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570804/chuong-1330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.