Ông trời chưa bao giờ thiên vị bất kỳ ai.
Chẳng hạn như lang kỵ Mông Nguyên đánh đâu thắng đó trên thảo nguyên, không gì cản nổi, nhưng chỉ có thể cảm thán khi nhìn sông Nghi Thủy. Vị trí bá chủ của thủy sư Hắc Kỳ Quân trên sông là không thể lay động. Chiến thuật dựng cầu nổi học được từ người Hán không có biện pháp thi triển dưới sự nghiền ép của Hắc Kỳ Quân.
Lần gần với thành công nhất, chính là lần đầu tạo ra được cầu nổi rồi trăm người vượt qua. Đáng tiếc vì tính toán độ rộng của sông Nghi Thủy chưa chính xác, thế nên thiếu mất một đoạn. Chưa đợi người Mông Nguyên nghĩ biện pháp giải quyết, thì cung tên của thủy sư Hắc Kỳ Quân đã tàn sát binh lính qua cầu.
Về sau Mông Nguyên thay đổi biện pháp, cưỡng ép rất nhiều dân chúng người Hán, để bọn họ dựng cầu nổi qua sông. Lần này binh lính Hắc Kỳ Quân không dám bắn tên, mà là dùng hai chiến thuyền đụng gãy cầu nổi rồi cứu dân chúng lên.
Mông Nguyên nghĩ mọi biện pháp nhưng đều không thành công.
- Có đôi khi cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Đại Tự Tại nhìn bóng lưng của Cửu tiên sinh, lắc đầu nói:
- Bởi vì có người tu hành mà thế giới này trở nên khác biệt. Một quốc gia hùng mạnh hay không là nhờ vào cái gì? Quân đội hùng mạnh? Kho lúa đầy? Hay là có trăm triệu dân chúng? Không phải…có đôi khi cho dù thân là người tu hành, cũng muốn mắng một câu…
Mông Ca nhìn về phía y, trong mắt có chút khinh miệt.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570784/chuong-1310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.