Đứng ở trên mái nhà Phong Vũ lâu bên cạnh bờ hồ của Sướng Xuân viên có thể nhìn thấy một mảnh ngói vàng của Thái Cực cung nơi xa xa. Hai nơi này thật ra cách nhau cũng không tính gần nhưng ở trong thành Trường An, bất kể là Sướng Xuân viên vẫn là Thái Cực cung, tựa hồ đều có thể quyết định vận mệnh của rất nhiều người. Bất kể là ai vào sống nơi này đều sẽ có người vì thế mà thăng thiên hoặc là vì thế mà xuống dốc.
Phương Giải đứng trên lầu ba của mộc lâu, tay vịn lan can có chút thất thần mà nhìn Thái Cực cung nơi xa xa.
Hắn chỉ là chợt nghĩ đến, từ khi nào hắn đã trở nên lãnh khốc như thế. Lúc trước, khi còn ở thành Phàn Cố, thậm chí tại trước lúc đến thành Phàn Cố, hắn chỉ sợ cũng sẽ không làm ra được những chuyện như giờ. Khi ấy lòng của hắn vẫn còn rất bao dung, vẫn còn đơn thuần như hồi kiếp trước, nhưng mà bây giờ ngay cả Phương Giải cũng thấy bản thân dường như đang dần biến thành một người khác.
Một bản thân khác luôn mai phục tại sâu trong cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra đoạt lấy quyền khống chế cơ thể này.
Mộc Tam mặc quần áo cẩm y thật cẩn thận từ dưới lầu đi lên, bước chân của gã rất nhẹ, rất nhẹ, tựa hồ sợ bản thân sẽ quấy nhiễu ban đêm yên tĩnh này. Hoặc có lẽ gã đang sợ quấy rầy đến người thanh niên đứng trên lầu ba ra vẻ đang nhìn xa xa, cũng có lẽ đang nhìn xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570777/chuong-1303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.