Bọn họ được huấn luyện trong một lò gạch hoang cách ngoài thành Trường An hơn mười dặm, phía sau chính là một ngọn núi. Núi không cao lắm, cũng không hiểm trở, nhưng là ác mộng với những đứa trẻ được huấn luyện ở đây. Lúc trời còn chưa sáng, bọn chúng đã bị tiếng còi đánh thức, sau đó tập hợp trong khoảng thời gian ngắn nhất. Nếu có người ngủ quên không nghe thấy tiếng còi, vậy thì…y liền chết luôn trong giấc ngủ.
Thú Khí từng trơ mắt nhìn một đứa trẻ khá có thiện ý với mình bởi vì hôm trước huấn luyện quá mệt mỏi nên lúc tiếng còi vang lên không thể tỉnh lại, bị giáo viên huấn luyện xách ra ngoài dùng roi quất tới chết. Lúc rời khỏi phòng, Thú Khí từng nghĩ đánh thức y dậy, nhưng ánh mắt lạnh như băng của giáo viên đứng ở cửa khiến cho Thú Khí cảm nhận được nguy hiểm. Y biết, chỉ cần mình đánh thức đứa nhỏ kia, chính mình cũng bị đánh chết.
Kỳ thực, tiếng còi này không lớn hơn tiếng ve kêu là bao nhiêu.
Cho nên lúc ngủ, lỗ tai của Thú Khí luôn duy trì tỉnh táo. Nghe có vẻ mơ hồ, nhưng làm được không khó. Chỉ cần ngươi trải qua địa ngục như vậy, có lẽ thực sự không khó.
Đồ ăn ở trên đỉnh núi.
Chỉ đủ cho một người ăn no.
Đúng vậy, đội ngũ tổng cộng ba mươi mấy người, đồ ăn trên đỉnh núi chỉ đủ cho một người ăn no. Người nào bò lên được đỉnh núi đầu tiên, cũng chưa chắc được ăn hết số lương thực, bởi vì người tới sau sẽ tranh đoạt. Kiểu tranh đoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570708/chuong-1234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.