Thái độ của Vi Mộc rất rõ ràng.
Mộc Tam cũng biết lời của y không phải là uy hiếp. Thành Trường An phòng thủ rất chắc chắn, cho dù Hắc Kỳ Quân có được pháo thì cũng khó mà công phá được tòa thành lớn này. Tường thành dày và kiên cố như thế nào mọi người đều biết. Mọi người cũng đều biết để xây nên tòa thành này mà Đại Tùy phải tốn nhiều tâm huyết như thế nào. Sở dĩ lúc trước xây Trường An lớn và chắc chắn như vậy, là vì các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều có chung một tâm tư.
Nếu chẳng may có một ngày Đại Tùy nổ loạn, ít nhất hậu thế của Dương gia còn có một chỗ chắc chắn tuyệt đối để tránh nạn. Thành Trường An rộng hàng trăm dặm, dân chúng làm việc trong thành đủ nuôi sống Dương gia. Cho dù con cháu Dương gia không thể khôi phục được non sông, thì sống trong phạm vị trăm dặm này cũng không quá vất vả.
Rốt cuộc y muốn điều gì?
Mộc Tam một mực suy nghĩ tới vấn đề này.
Nếu Chủ Công đã giao nhiệm vụ này cho hắn, hắn nhất định phải làm được tốt nhất. Không hề nghi ngờ rằng, nếu Vi Mộc có thể đầu hàng thì chính là kết quả tốt nhất. Nhưng Mộc Tam cần biết điểm mấu chốt của Vi Mộc là gì. Người như vậy không dễ lừa, tạm thời cũng không thể lừa.
- Tướng quân muốn Chủ Công nhà ta trả lời như thế nào?
Mộc Tam cười cười:
- Cho ta một lời chắc chắn, lúc phái người trở về cũng dễ ăn nói với Chủ Công hơn.
- Ta…
Vi Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570703/chuong-1229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.