Nam tử áo trắng đứng dậy, nhìn xung quanh:
- Không thể không nói, dù ngươi không phải là người, nhưng ngươi rất thông minh. Ngươi biết ta có thể uy hiếp được ngươi, cho nên ngươi lựa chọn đóng kín bản thân lại khiến ta không phát hiện ra. Chính vì ngươi không phải là một con người, không có sinh khí, cũng không có nội kình, cho nên chỉ cần ngươi không phát ra tiếng ta liền không phát hiện được, rất khó tìm ra ngươi.
- Nhưng, nơi này chỉ có một ngọn núi.
Nam tử áo trắng bỗng nhiên giơ chân lên, sau đó giẫm xuống.
Ầm một tiếng, toàn bộ vách núi đều rung chuyển. Sau một lát, chỗ y đang đứng bỗng nhiên nứt ra, nửa tảng đá không chịu được nội kình hùng hậu của y liền lăn xuống. Tảng đá đập vào nóc một tòa miếu thờ của Đại Luân Tự, đập nát tòa Phật điện.
- Ta kiểm tra lâu như vậy, nghĩ lâu như vậy, đều không nghĩ ra được biện pháp tìm được ngươi. Nhưng ta lại nghĩ ra một biện pháp rất ngu ngốc.
Nam tử áo trắng lại dẫm một cước, nửa tảng đá còn thừa lắc lư vài cái cũng lăn xuống.
- Ngươi ở trong ngọn núi này, ta liền hủy đi núi.
Thanh âm của y phiêu đãng trên núi, dường như xoay quanh ngọn núi. Qua hồi lâu, thanh âm đã biến mất hơn tháng kia lại xuất hiện lần nữa.
- Đúng vậy, ta ở ngọn núi này.
Thanh âm vẫn phiêu miểu như vậy, khiến người ta khó tìm được tung tích.
- Nhưng, ngươi có biết vì sao ta ở ngọn núi này không?
Nam tử áo trắng nghĩ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570660/chuong-1186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.