Phương Giải đứng dưới ánh trăng nhìn hướng nam tử áo trắng biến mất, bỗng nhiên có một cảm giác cực kỳ quen thuộc. Hắn cố gắng nhớ lại cảm giác quen thuộc này từng xuất hiện ở đâu, sau đó hắn nhớ tới Phan Cố Tây Bắc, nhớ tới lão bản nương, nhớ tới nam tử áo xanh từng kéo dài tính mạng cho hắn.
Bóng lưng rời đi của bọn họ, vì sao lại giống nhau như vậy?
Không phải giống nhau về dáng người. Thân hình, tướng mạo của nam tử áo trắng kia khác với Dương Kỳ. Người này có khuôn mặt thanh tú, dáng người cao ngất, mà Dương Kiên thì nho nhã, cơ thể lớn hơn. Cho nên Phương Giải suy nghĩ thật lâu, rõ ràng không phải là hai người giống nhau, vì sao lại tạo cảm giác giống nhau?
Sau đó hắn mơ hồ hiểu ra cái gì đó.
Đi về phía tây
Lại đi về phía tây
Rốt cuộc phía tây có thứ gì?
Phương Giải không biết.
Hắn xoay người trở lại chỗ ở của mình, trong đầu vẫn vang vọng lời của nam tử áo trắng.
“Thế giới này, có lẽ có nhiều việc không biết. Ta tưởng rằng ta đã biết đủ nhiều, hiện tại mới phát hiện mình không biết gì cả. Ta vẫn cho rằng Dương Kỳ đi về phía tây để giết Đại Luân Minh Vương, hoặc là y muốn tìm một thứ gì đó sâu hơn…Điểm này, ta đúng là nhìn không thấu. Ta phải đi, đi về phía tây xem rốt cuộc có người nào có thể trốn tránh được ta lâu như vậy. Phải biết rằng…ta vốn từ phía tây tới”
Lời này có ý gì?
Phương Giải có một tính cách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570615/chuong-1141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.