- Điện hạ nói đúng.
Phương Giải nói.
- Nếu điện hạ không đề cập tới chuyện này, có lẽ ta vẫn sẽ im lặng. Bởi vì nó vốn không liên quan gì tới ta. Nếu như có, thì cũng chỉ là ta đáp ứng một người bạn chiếu cố thân nhận của hắn mà thôi. Điện hạ cho rằng mình là người rất quan trọng, mà ta lại an bài điện hạ ở trong doanh, không lợi dụng tới… Cho nên điện hạ cảm thấy thất bại, đúng không?
- Lời này của ngươi có ý gì?
Dương Thấm Nhan nghe ra sự bất thường trong giọng nói của Phương Giải, lập tức hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
- Có một số việc không nói cho điện hạ biết, là vì chưa tới lúc. Hơn nữa, có một số việc không nên xuất phát từ miệng của ta. Ta là người không thích hợp, ít nhất đối với điện hạ mà nói ta không phải. Mà những thứ điện hạ cho rằng mình có được, chưa chắc có được.
- Ngươi nói thẳng đi.
Dương Thấm Nhan nhìn Phương Giải, thanh âm sắc bén.
- Hiện tại ta chỉ có thể nói cho điện hạ biết…
Phương Giải đứng dậy:
- Người không phải huyết mạch duy nhất của Dương gia, người vẫn còn người thân.
- Là ai?
Dương Thấm Nhan đứng bật dậy.
- Là một người đựa ra lựa chọn hoàn toàn khác, người ấy sẽ không phiền não vì giang sơn Đại Tùy, bởi vì từ rất lâu trước người ấy đã không coi mình là người của Dương gia. Ta nói với điện hạ những điều này, là muốn cho điện hạ biết, người không cô đơn.
Phương Giải đứng dây, dường như mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570596/chuong-1122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.