Hạng Thanh Ngưu thở hổn hển lui về phía sau, rồi ngồi sụp xuống dựa vào vách tường. Y nhìn bóng lưng của Phương Giải, trong lòng có một sự kiên đinh. Có đôi khi không cần bất kỳ lý do gì, chỉ là tin tưởng bằng hữu sẽ tới, đơn giản như thế. Lúc trước y liều mạng quyết chiến với Đại Tự Tại, còn không phải vì muốn tranh thủ thời gian cho Phương Giải? Mà Phương Giải mang theo một cỗ thi thể chạy tới, còn không phải vì như vậy?
- Ngươi mới chỉ tới Thông Minh Cảnh.
Đại Tự Tại cả người hừng hực ngọn lửa màu vàng liếc nhìn Phương Giải một cái, dường như có chút khinh thường:
- Chỉ là thân thể hơi đặc biệt một chút mà thôi, còn không bằng y, vậy mà cũng dám đứng trước mặt ta?
Y chỉ chỉ Hạng Thanh Ngưu.
Nói thật, biểu hiện của Hạng Thanh Ngưu đã vượt quá tưởng tượng của Đại Tự Tại. Năm đó đại chiến trên Đại Luân Tự, Hạng Thanh Ngưu mới chỉ sơ ngộ Đạo tâm, hoàn toàn không phải là đối thủ của y, cho nên căn bản không tạo thành uy hiếp. Nếu không phải Dương Kỳ trở lại đúng lúc, thì lúc đó Hạng Thanh Ngưu đã bị y giết chết rồi.
Nhưng lần này, Hạng Thanh Ngưu khiến y chịu thiệt thòi không nhỏ. Tuy rằng nếu đánh tiếp, người thắng vẫn là y, nhưng phải chật vật mới thắng được.
Đầu tiên là bị Hạng Thanh Ngưu dùng kiếm ý làm trán bị thương, sau đó bị Hạng Thanh Ngưu giẫm nát một bên mặt. Đây là sự sỉ nhục lớn nhất mà Đại Tự Tại từng nhận từ khi y sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570566/chuong-1092.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.