Y nhìn Phương Giải:
- Chuyện này ta không giúp ngươi tìm lý do, bởi vì bất kỳ lý do nào đều vô dụng. Cho dù con của ta có sai, thì trong mắt người cha không phải là sai, sai vĩnh viễn đều là người làm tổn thương con ta. Con ta không còn một tay, nếu ta không thể giết kẻ đã phế một tay của con ta, thì đó là lỗi của người cha.
- Đúng vậy!
Phương Giải gật đầu:
- Ta có thể lý giải.
- Cho nên, ta không có lý do gì không giết ngươi.
Mộc Quảng Lăng bỏ đũa xuống, nhìn chằm chằm vào Phương Giải.
- Ta mất cả buổi sáng để hầm con cá này. Ăn xong rồi nói tiếp.
Phương Giải gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, sau đó thoải mái uống một ngụm rượu.
…
…
- Những cái đó không liên quan gì tới việc ngươi phế một tay của con ta.
Mộc Quảng Lăng nhìn Phương Giải, nói.
Phương Giải uống nốt chén rượu, nhìn số cá còn thừa, tiếc nuối nói:
- Tưởng rằng ngươi sẽ ăn một ít, không ngờ lãng phí ý tốt của ta.
Một câu hai ý nghĩa.
- Chuyện mà ngươi nói cho ta biết, không bù đắp được một cánh tay của con ta.
Mộc Quảng Lăng đứng dậy, lui về phía sau mấy bước:
- Nếu Đông Cương thực sự đối mặt với tai họa, ta thà buông tha tiến binh vào Trung Nguyên cũng sẽ bảo vệ tốt đất đai của mình. Ta cảm ơn ngươi vì đã nói cho ta biết những điều này, mười vạn biên quân cũng cảm ơn ngươi. Từ trên xuống dưới của Mộc phủ đều biết cái gì là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570546/chuong-1072.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.