Các thương nhân khác học theo Đỗ Minh Vũ mở quán rượu, nhưng chính ở thái độ đã khiến bọn họ không kinh doanh tốt bằng y. Người Bắc Liêu chân chất nhưng không ngốc, lưỡi của bọn họ cũng như những người khác, ăn ngon hay không vẫn có thể phân biệt được.
Như mọi ngày, lúc mặt trời dần lặn về phía tây, Đỗ Minh Vũ liền pha một bình trà, ngồi ở lầu hai, dựa vào lan can ngắm cảnh. Cảnh sắc này, tất nhiên là cảnh người Bắc Liêu tiến vào uống rượu.
Đỗ Minh Vũ ngồi gác chân, ngâm nga bài hát, bộ dáng hưởng thụ.
- Mang thêm cho bàn kia đồ ăn.
Đỗ Minh Vũ chỉ cái bàn có sáu bảy nam tử Bắc Liêu ngồi vây quanh. Bàn này đã uống hết hơn mười cân rượu, đồ ăn cũng tràn đầy bàn lớn. Đỗ Minh Vũ tính toán, chỉ một bàn này mình có thể kiếm được hai mươi lượng bạc, cho nên quyết định mang thêm đồ ăn, sau đó y bắt đầu chờ, chờ đợi thời khắc mà mình hưởng thụ nhất.
Quả nhiên, sau khi đồ ăn được mang tới bàn kia, sáu bảy nam tử Bắc Liêu lập tức đứng dậy, hướng lầu hai chỗ y ngồi chắp tay nói một tiếng:”Đa tạ Đỗ lão bản”.
Một câu này, đủ khiến trong lòng y thoải mái.
Sau đó y sẽ đứng dậy, vung tay nói tất cả đều là bằng hữu, mang đồ ăn lên có là cái gì. Mỗi lần nói y đều có khí thế như chỉ điểm giang sơn.
- Lão bản…Bắc Liêu Đặc Cần Hoàn Nhan Khang tới.
Tiểu nhị thấy đại nhân vật tới, vội vàng nhắc nhở Đỗ Minh Vũ đang híp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570524/chuong-1050.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.