Phương Giải nói với Hoàn Nhan Dũng rằng, bất kể như thế nào, đối với tộc Bắc Liêu mà nói, ta là một người ngoài.
Vì câu này, mà Hoàn Nhan Dũng mỉm cười, hơn nữa cười rất rạng rỡ.
Một người đã già, dường như rất ít khi nở nụ cười rạng rỡ như vậy. Chỉ có điều nếu có người khác ở đây, nhất định sẽ không hiểu lời của Phương Giải có gì mà buồn cười.
- Ở chỗ nào?
Trước khi tiễn Phương Giải, Hoàn Nhan Dũng hỏi một câu.
- Vân Thù ở chỗ ngài đi.
Phương Giải quay đầu nói một câu, sau đó chỉ ra ngoài:
- Ta là người ngoài, ở bên ngoài vẫn tốt hơn.
Hoàn Nhan Dũng gật đầu:
- Ừ, ở bên ngoài vẫn tốt hơn.
Hai người nói chuyện không đầu không đuôi, cho dù có người khác ở đây nghe thấy cũng chưa chắc hiểu. Rõ ràng là mấy câu nói không đâu vào đâu, nhưng lúc đi ra khuôn mặt của Phương Giải rất thoải mái, lúc trở về khuôn mặt của Hoàn Nhan Dũng cũng rất thoải mái. Đợi Phương Giải đi khá xa, ông ta không nhịn được quay đầu nhìn bóng lưng của Phương Giải, sau đó thì thào nói, quả nhiên là một kẻ thông minh tuyệt đỉnh.
Trở lại lều của Hoàn Nhan Trọng Đức, Phương Giải ngồi xuống giường uống một ngụm trà lạnh. Sắc mặt của Hoàn Nhan Trọng Đức hiển nhiên có chút suốt ruột, thấy Phương Giải tiến vào mà không nói gì, y không nhịn được tới gần hỏi:
- Phụ hãn nói thế nào?
- Ông ấy nói…
Phương Giải chỉ vào mũi mình:
- Ta là người ngoài, cho nên ông ấy rất cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570522/chuong-1048.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.